"Chậm… chậm một chút!"
"Yêu… yêu ! Mà…"
Lục Hạo nhíu mày, ôm cô dậy để cô dựa ngực, để cô đùi .
"Em thích , hửm?"
Bộ n.g.ự.c của Bạch Tư Vũ theo động tác của Lục Hạo mà run rẩy ngừng, thể uyển chuyển mềm mại, thấy ánh mắt của Lục Hạo như thêm bùng cháy. Một bên sức đụng mạnh cơ thể cô, hôn khắp , bàn tay nắm thật chặt, đè ép hai bờ mông, dùng sức ép cô phía , dán chặt chừa một kẽ hở, thể theo tiết tấu của mà đông đưa.
Mê Truyện Dịch
"Nói! Nói em yêu !"
Anh vô lệnh, phần ngừng bên trong cơ thể!
"Em… em yêu… A… a… Anh."
"Em… yêu …"
Trong phòng chỉ còn tiếng rên mềm mại của phụ nữ và tiếng thở dốc của đàn ông, xen đó thỉnh thoảng là lời tâm tình khiến khác đỏ mặt. Hòa tiếng sóng biển khiến đôi nam nữ quên thời gian.
Sau khi cuộc ân ái qua , Bạch Tư Vũ sấp Lục Hạo thở hỗn hển, hai ôm từng nhịp tim, thở, tóc mai kề sát yêu thương trao . Cảm giác thật sự vô cùng hạnh phúc, thế giới như thu nhỏ chỉ còn hình bóng của đối phương.
Lục Hạo vẫn chịu , Bạch Tư Vũ cào cào lên n.g.ự.c .
"Anh… … khó chịu."
Giọng cô lúc khàn, mang chút lười biếng nũng nịu, càng khiến ngứa ngáy. Lục Hạo , bàn tay hư hỏng xoa lấy tấm lưng trần trắng mịn của Bạch Tư Vũ.
"Đừng sờ lung tung, nếu một chút inh ỏi."
Nghe nhắc nhở, Bạch Tư Vũ dừng ngay bàn tay nhỏ, ấm ức trừng mắt , đổi từng nụ hôn vặt lên má ngừng.
Reng, reng.
Lúc bất ngờ điện thoại vang lên liên hồi, Lục Hạo cầm lên xem. Trên màn hình hiện lên hai chữ: "Khiết Lam."
Lục Hạo cảm nhận trong lòng cứng đờ, đó dậy. Anh đưa tay vỗ m.ô.n.g cô.
"Ngoan, im cho chuyện."
"Lục Hạo."
“Ừm.”
Bạch Tư Vũ lúc giận dỗi lớn tiếng gọi tên . Lục Hạo cúi đầu ngậm môi cô nhanh chóng thả , .
“Ngoan.”
Bạch Tư Vũ ôm cứng trong lòng, bất lực hậm hực dúi mặt n.g.ự.c buồn phiền.
Lục Hạo mỉm , đó bấm điện thoại.
“Em xem mấy giờ , còn dám phiền khác đấy hả?”
Nghe thì trách mắng nhưng Bạch Tư Vũ vẫn cảm nhận sự nuông chiều trong câu từ dành cho Khiết Lam. Làn môi đỏ mím chặt.
lúc cô trong điện thoại âm thanh phát khá lớn, giọng điệu ức chế.
“Trịnh Dương, quá đáng lắm ! Sao điều La Chí Thái Lan hả? Anh rõ hai đứa em mới trùng phùng mà.”
Bạch Tư Vũ ngạc nhiên, ngẩng đầu , ánh mắt to tròn mù mịt, hình như cô đang hiểu sai chuyện gì .
Trong điện thoại Lam Khiết tức giận thôi, nhưng Lục Hạo thì thong dong, vẻ mặt ngơ ngác của “thiên hạ” trong lòng buồn hôn lên chóp mũi của cô.
Rồi thong thả trả lời Lam Khiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy em lý do vì ?”
Lam Khiết nhăn mày.
“Còn em chỉ đùa với Diệp Nhã Đan một chút thôi ? Anh cần trừng phạt em như ? Anh thật xa mà.”
“Hừ.”
Lúc Lục Hạo tiếng quen thuộc phát ở sân bay.
Anh nhíu mày.
“Đừng em đang ở sân bay đuổi theo đấy chứ?”
“Hừ. Ai cần quản? Vừa lòng ?”
Lục Hạo tiếng, lắc đầu ngao ngán cô em họ .
“Được , xem như tạo điều kiện cho hai đứa du lịch với .”
“Không với nữa, em lên máy bay đây.”
Nói hai bên đều cúp điện thoại.
Bạch Tư Vũ âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, dè dặt hỏi.
“Ừm... Lam Khiết là ai ?”
Lục Hạo gác tay qua đầu cô.
“Em họ của .”
“Ồ.”
Vậy là cô ngốc nghếch Lam Khiết lừa , thật là hổ c.h.ế.t mất. Từ sáng giờ còn mẩy với Lục Hạo.
Nhìn vẻ bối rối của cô gái nhỏ, Lục Hạo nâng cô lên cắn lên môi cô.
“Thế nào? Biết ghen tuông vô lý đúng ?”
Bạch Tư Vũ che môi, ấm ức phục.
“Em nào vô lý. Lúc sáng Lam Khiết bảo với em, cô là yêu cũ của .”
“Thế là em tin, cần hỏi qua đúng ?”
Bị Lục Hạo dạy dỗ, Bạch Tư Vũ sai liền im miệng.
Nũng nịu hôn lên mặt , môi .
“Em nhận , là em sai. Anh đừng giận.”
Lục Hạo nhéo nhéo mặt cô.
“Tư Vũ, yêu em. Kiếp sẽ thể yêu ai nữa. Nên cần lo lắng suy nghĩ lung tung cho mệt , ?”
Nhìn đến say mê, đó Bạch Tư Vũ thỏa lòng nở nụ xinh , choàng tay ôm .
“Dạ! Em . Em cũng yêu .”
Hôn lên đỉnh đầu cô, yêu thương ai hiểu .
Đã từng chinh phục cả thế giới, nhưng cuối cùng đầu mới nhận , từng mảnh, từng mảnh trong thế giới đều là em! Bạch Tư Vũ.