Bạch Tinh Tinh cầm một khúc du mộc đã rửa sạch, nhướng mày cười với Parker: "Mọi thứ đều có công dụng của nó, mau tới giúp tôi một tay."
Parker vẫn còn mơ màng, Bạch Tinh Tinh đã đặt khúc du mộc vào trong rãnh, bảo Parker đặt khối đá tròn lên trên.
Khối đá nặng trịch lập tức đè bẹp khúc gỗ, một lượng lớn dầu màu xanh đậm bị ép ra, làm ướt cả rãnh đá.
Parker trừng lớn đôi mắt báo.
Bạch Tinh Tinh vui vẻ: "A! Thành công rồi!"
Đây là ý tưởng cô nghĩ ra khi tham khảo những chiếc máy ép nước mía ven đường, trước khi làm cô cũng không chắc có thành công không, dù sao cây mía nhiều nước và giòn hơn cành cây rất nhiều, cành cây chưa chắc đã ép ra nước được.
May mà tảng đá đủ nặng, trực tiếp đè bẹp cành cây.
Hai người hưng phấn lăn khối đá tròn để ép cành cây, dầu từ từ chảy ra, men theo rãnh chảy vào chậu đá.
Khi Curtis trở về lần nữa, hai người đã ép được một chậu dầu đầy, củi trong phòng cũng đã vơi đi rất nhiều, ngược lại bên ngoài lại có thêm một đống bã gỗ.
Hắn kinh ngạc liếc nhìn Bạch Tinh Tinh một cái, tự giác đặt củi xuống rồi lại đi ra ngoài.
Dầu này chứa rất nhiều nước, để lắng xuống một lúc, dầu và nước liền tách ra. Dầu nhẹ hơn nước, nổi lên trên một lớp dày màu xanh trong.
Bạch Tinh Tinh dùng bát đá múc lớp dầu ra, khi múc sạch hoàn toàn, trong chậu đá còn lại hơn nửa chậu nước màu xanh nhạt.
Nhiều nước như vậy, thảo nào mỗi lần nhỏ vào nồi đều b.ắ.n tung tóe.
Parker càng nhìn càng khâm phục, đổ dầu nguyên chất vào ống tre đậy kín lại, trong mắt vẫn còn lưu lại vẻ không thể tin nổi, cảm khái nói: "Vượn thú đúng là thông minh."
"Ha ha..." Bạch Tinh Tinh được khen có chút ngượng, nhún vai cười nói: "Bởi vì tôi ham ăn mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mấu chốt nhất là, cô ở hiện đại kiến thức rộng, tư duy cũng cởi mở hơn.
Sau khi tìm ra phương pháp, Parker không cho Bạch Tinh Tinh động tay vào nữa. Cậu và Curtis bận rộn cả ngày trời mới chất đầy củi, dầu cũng ép được mấy thùng, đủ ăn một thời gian dài.
Nhiệt độ hạ xuống, trong không khí lại bắt đầu tràn ngập sương mù. Bạch Tinh Tinh đã đói bụng, mới đột nhiên nhớ ra, hôm nay Parker vẫn chưa đi săn.
"Đói bụng rồi sao?" Curtis vòng tay qua eo Bạch Tinh Tinh, hai tay đặt lên bàn tay nhỏ nhắn đang ôm bụng của cô, hơi ấm của cô làm hắn quyến luyến thở dài một tiếng.
Môi hắn dán vào tai Bạch Tinh Tinh, hơi thở lạnh lẽo theo giọng nói bay vào tai cô: "Ta đi nấu cơm."
Bạch Tinh Tinh không tự nhiên rụt cổ lại, còn chưa kịp đáp lời đã nghe Parker nói: "Không cần, hôm nay có tiệc lửa trại, chúng ta đi ăn miễn phí."
Tiệc lửa trại?
"Chúng ta cũng có thể tham gia sao?" Bạch Tinh Tinh nhớ Viên Vương đã nói với bạch hổ, nhưng ba người bình thường như họ, có thể tham gia được không?
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Parker nói: "Giống cái đều có thể tham gia, chúng tôi là bạn đời của cậu, dĩ nhiên là đi theo rồi."
"Vậy giống đực độc thân thì sao?" Bạch Tinh Tinh cảm thấy chắc là không được, nếu không Viên Vương đã không cố ý mời bạch hổ.
"Vương tộc có thể, hoặc giống cái mời giống đực cũng có thể." Parker nói rồi nhớ đến giống cái tộc Hổ Rosa, trên mặt thoáng vẻ ghét bỏ.
Biểu cảm của Parker thay đổi quá nhanh, Bạch Tinh Tinh liếc mắt đã phát hiện ra cảm xúc của cậu ta, liên hệ đến việc Parker từng bị hãm hại trong buổi tụ họp, cô liền hiểu ra.
"Đừng tức giận, vì cô ta mà bực mình hại thân thì không đáng." Bạch Tinh Tinh vỗ vai Parker nói.
"Đến đó lại phải gặp cô ta." Parker nói với giọng chán ghét, nhưng nỗi bực dọc trong lòng đã tiêu tan hơn nửa nhờ sự an ủi của Bạch Tinh Tinh: "Thời gian cũng sắp đến rồi, chúng ta đi thôi."
Parker kéo Bạch Tinh Tinh đi, Curtis cũng đi theo.