Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 111: Nhận được một viên lục tinh



Kẻ thù của kẻ thù là bạn, hơn nữa Bạch Tinh Tinh cũng không ưa cách Rosa sỉ nhục Vinson, nên kéo anh đi luôn. Vinson cũng không nói gì, ngoan ngoãn đi theo.

 

Rosa nhìn bóng lưng hai người rời đi, vẻ mặt kinh ngạc. Vinson mà cũng có người thèm sao?

 

Lại là cô gái này, cướp đi hai người đàn ông của cô ta, đáng ghét!

 

Cảm thấy đã cách Rosa khá xa, Bạch Tinh Tinh vội buông tay Vinson ra, hai ngón trỏ xoắn vào nhau, ngượng ngùng nói: “Lúc nãy em nói dối Rosa thôi, anh đừng để trong lòng.”

 

“Tôi biết.”

 

Giọng nói xa lạ của một người đàn ông vang lên trên đầu Bạch Tinh Tinh, giọng nói trầm ấm, vô cùng có sức hút của một người đàn ông trưởng thành.

 

Tim Bạch Tinh Tinh đập hơi loạn, cô nén cảm giác hồi hộp, nói: “Vậy thì tốt rồi.”

 

Hai người sóng vai đi trong sương mù, một bên là ánh lửa bập bùng, phủ lên màn sương một lớp ánh sáng mờ ảo. Vinson cúi đầu, trong tầm mắt chỉ có cô gái nhỏ nhắn đang đi bên cạnh mình.

 

“Cái này cho em.”

 

“Hả?” Bạch Tinh Tinh ngẩng đầu, lập tức bị nhét vào miệng một viên gì đó lạnh ngắt, cứng cứng, giống như một viên đường phèn không vị.

 

Ngón tay của Vinson cũng ở trong miệng cô, ngón tay thô ráp, chai sần đẩy vào trong, Bạch Tinh Tinh bất giác nuốt thứ trong miệng vào bụng.

 

“Anh cho em ăn gì vậy?” Bạch Tinh Tinh che cổ họng, mặt lộ vẻ hoảng sợ.

 

Thứ đó khi ở trong miệng còn cứng ngắc, nhưng khi vào đến cổ họng lại tan ra như rượu nếp nguyên chất, nhanh chóng tan chảy dọc theo thực quản, cuối cùng hóa thành một luồng nhiệt, khi xuống đến dạ dày đã không còn cảm nhận được hình dạng, chỉ thấy dạ dày được một dòng nước ấm bao bọc. Sau đó, luồng nhiệt lan tỏa ra khắp cơ thể, thoải mái đến mức khiến người ta muốn rên rỉ.

 

“… Lục tinh.” Vinson dừng một lúc rồi nói.

 

Bạch Tinh Tinh trợn tròn mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Không phải Vinson nói tự mình ăn rồi sao? Đó là anh ta đang thử Rosa à? Nếu mình không xen vào, có lẽ Vinson vẫn sẽ đưa cho Rosa, dù sao vẫn còn hy vọng kết đôi.

 

Nhưng tại sao lại cho mình?

 

Không đợi Bạch Tinh Tinh hỏi, Vinson đã nói trước: “Dù sao cũng không ai nhận, nên cho em, xem như là thù lao em vừa giúp tôi giải vây.”

 

Bạch Tinh Tinh há miệng, không nói nên lời, chỉ thầm nghĩ trong lòng: Anh chàng này ngốc thật.

 

“Tiểu Bạch!” Giọng Curtis từ bên cạnh truyền đến, trong sương mù, bóng dáng thon dài của Curtis dần hiện rõ, anh chìa một tay về phía Bạch Tinh Tinh.

 

“Curtis!” Bạch Tinh Tinh mừng rỡ, nắm lấy tay Curtis, “Em vừa đi hố cát, sau đó bị lạc đường.”

 

“Ừm.” Curtis ôm chặt Bạch Tinh Tinh một cái, buông ra rồi bế ngang cô lên, ngẩng đầu dò xét con hổ bên cạnh.

 

Bạch Tinh Tinh cũng nhìn về phía Vinson, anh ta đã tặng mình một viên lục tinh quý giá như vậy, mình nên trả lại thế nào đây?

 

Bữa tiệc tối ở đây, mỗi cô gái có một đống lửa trại riêng, Bạch Tinh Tinh đoán Vinson chắc chắn không có chỗ nào để đi, liền lịch sự mời: “Chỗ chúng em còn nhiều chỗ trống lắm, anh có muốn qua đó không?”

 

Nghe vậy, con ngươi của Curtis lập tức co lại đầy nguy hiểm, ánh mắt nhìn Vinson tỏa ra sát khí nồng đậm.

 

Đối diện với ánh mắt của thú nhân bốn vằn, Vinson khẽ gật đầu, trong miệng phát ra một âm tiết: “Được.”

 

Bạch Tinh Tinh lập tức cảm thấy cánh tay đang ôm mình của Curtis siết chặt hơn một chút, làm cô hơi đau. Trước mặt Vinson, cô không tiện giải thích, bàn tay nhỏ bé xoa lên mu bàn tay lạnh lẽo của Curtis, không nói gì.

 

Trên đường về lại đống lửa trại, họ gặp Parker, Parker thấy Vinson liền phát điên trong lòng.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Hắn đang đề phòng con hổ này, không ngờ nhanh như vậy nó đã lọt vào mắt xanh của Tinh Tinh, hắn đã quá sơ suất.