Thế nhưng, Parker lại lăn qua, dang cánh tay thon dài và rắn chắc ôm chặt Bạch Tinh Tinh vào lòng, một chân còn đè lên đùi cô.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Bạch Tinh Tinh vội đưa tay chống lên n.g.ự.c Parker, ngoài mạnh trong yếu nói: "Anh làm gì vậy? Buông tôi ra."
Parker áp mặt vào mặt Bạch Tinh Tinh, cảm nhận sự mịn màng tinh tế: "Cô còn chưa động dục, ta bây giờ sẽ không giao phối với cô đâu, vừa hay chúng ta có thể bồi dưỡng tình cảm."
Giao... phối?
Mặt Bạch Tinh Tinh lúc trắng lúc hồng, trông rất đẹp: "Giao cái đầu nhà anh!"
Còn cái gì mà động dục, coi cô là thú vật chắc? Cô chắc chắn cả đời này mình sẽ không có kỹ năng đó.
Vẻ mặt Parker trong phút chốc có chút kỳ quái, ánh mắt nhìn Bạch Tinh Tinh đầy ẩn ý: "Giao đầu ta à, thì ra cô thích như vậy..."
Bạch Tinh Tinh ngơ ngác, tuy không hiểu Parker đang nói gì, nhưng trực giác mách bảo đó là điều vô cùng đen tối. Vòng tay đang ôm cô nóng rực lạ thường, Bạch Tinh Tinh ra sức giãy giụa: "Buông tôi ra nào."
"Ư!" Parker phát ra một tiếng rên khẽ, ngay sau đó Bạch Tinh Tinh cảm giác có một cây gậy cứng ngắc đang chọc vào đùi mình, nóng như một thanh sắt nung đỏ.
Đại não còn chưa kịp phản ứng, Bạch Tinh Tinh trước tiên không chắc chắn mà cử động một chút, sau đó liền cảm giác cây gậy kia đột nhiên nảy lên.
"A ——!"
Một sợi dây trong đầu cuối cùng cũng nối lại, Bạch Tinh Tinh thất thanh hét lên, kịch liệt đẩy Parker ra.
"Đừng nhúc nhích." Parker ôm chặt Bạch Tinh Tinh, giọng nói khàn đến đáng sợ, hơi thở nóng hổi dồn dập phả vào cổ cô.
Bạch Tinh Tinh tuy chưa từng trải qua chuyện này, nhưng kiến thức sinh học không tồi, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, không dám nhúc nhích, lắp bắp nói: "Anh đã nói sẽ không... giao, giao phối với tôi mà."
"Đó là đương nhiên." Parker thở hổn hển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vậy mà anh còn..." Những lời còn lại Bạch Tinh Tinh không dám nói ra, nhưng ý tứ thì ai cũng hiểu.
"Đó là vì ta thích cô, giống đực đối với giống cái mình thích đều sẽ như vậy, có gì kỳ lạ đâu." Parker nói một cách tự nhiên, như thể đó là chuyện bình thường nhất. Tuy nhiên, khuôn mặt màu lúa mạch của hắn đã đỏ bừng, đôi tai thú trên đỉnh đầu cũng nóng hổi.
Đây là lần đầu tiên hắn có phản ứng như vậy với một giống cái, sao có thể không xấu hổ chứ.
Nhà quá tối, Bạch Tinh Tinh không phát hiện ra sự bối rối của Parker.
"Ngụy biện!" Bạch Tinh Tinh tức giận mắng một tiếng, thấy Parker không có dấu hiệu mất kiểm soát, cô cũng cứng người không dám nhúc nhích.
Một đêm không nói chuyện.
Bạch Tinh Tinh cũng không biết đã giằng co với Parker bao lâu, cuối cùng vẫn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại lần nữa, trong lòng cô đang ôm một vật gì đó lông xù, ấm áp. Bạch Tinh Tinh theo thói quen cọ cọ, tưởng là con búp bê vải lớn của mình.
Không đúng, sao cảm giác con búp bê vải của mình lại tốt như vậy? Còn nóng hổi nữa chứ.
Bạch Tinh Tinh mơ màng mở mắt, liền đối diện với một cái đầu báo đốm mắt sáng rực.
"Awoo~" Parker thấy Bạch Tinh Tinh tỉnh lại, trìu mến l.i.ế.m một cái, chiếc lưỡi báo vừa mỏng vừa dài trực tiếp l.i.ế.m từ cằm dọc theo má lên đến trán cô.
Bạch Tinh Tinh còn chưa kịp cảm nhận sự mờ ám, đã thấy mặt mình đau rát. Lưỡi của báo đốm có nhiều gai ngược, l.i.ế.m lên giống như bị bàn chải chà qua.
"Đau quá." Bạch Tinh Tinh che mặt nói, giọng cô mới ngủ dậy có chút khàn, vì khó chịu, đôi mắt hơi cụp xuống trông càng thêm vô tội.
"Awoo?" Sao có thể chứ?
Parker không tin, hắn l.i.ế.m chính mình cũng không đau. Hắn biến lại thành người, gỡ tay Bạch Tinh Tinh ra xem, quả nhiên khuôn mặt trắng nõn của cô đã hơi ửng đỏ.
"Sao lại mềm mại thế này?" Parker đau lòng, lần đầu tiên cảm thấy giống cái của mình trắng nõn thế này cũng không tốt, chính mình cũng không thể l.i.ế.m thỏa thích được.