Parker kiên nhẫn tìm kiếm con mồi mới, dường như không phát hiện những thú nhân đang theo sau mình. Những bụi cây rậm rạp là nơi ẩn nấp tốt nhất, chỉ một lát sau, khu rừng đã mất đi bóng dáng của con báo đốm.
“Gào ~” Con báo đâu rồi?
Một con hổ ngơ ngác nhìn quanh.
Trên cây phía trên đầu con hổ, một con báo đốm lặng lẽ không một tiếng động mà tiến lại gần nó. Con hổ dường như có cảm giác, đang chuẩn bị ngẩng đầu.
“Gào!”
Theo sau một tiếng gầm hung dữ của báo, một mảng màu vàng từ trên lao xuống, lao thẳng đến con hổ bên dưới. Parker mở miệng với những chiếc răng nanh dài và sắc bén, hung hăng cắn vào sau gáy con hổ.
Khu rừng vang lên một tiếng gầm thê lương của hổ, kinh động đàn chim bay tán loạn, những con sói và hổ khác lập tức lao về phía tiếng động.
Parker cắn chặt răng, đầu lắc cuồng loạn, ném con hổ to hơn mình một bậc trong miệng điên cuồng. Phát hiện những thú nhân khác đang đến, nó lập tức nhả ra rồi leo lên cây.
Con hổ bị ném xuống đất, bốn chân đạp trên mặt đất, cố gắng đứng dậy nhưng không được, ngã gục xuống.
Sáu thú nhân đồng thời từ các hướng khác nhau lao tới, báo đốm linh hoạt vọt lên cây, con sói đi đầu theo sát nhảy lên ôm lấy thân cây, sau lưng giẫm một cái lại leo lên nửa mét, há miệng cắn chân con báo.
Miệng sói chỉ cách chân báo nửa gang tay, con báo không quay đầu lại, cơ thể mềm mại, nhẹ nhàng giúp nó dễ dàng leo cao thêm một chút.
Con sói cắn hụt, hai chân trước ôm thân cây không thể thả lỏng, hai chân sau loạn đạp, cố gắng được vài giây vẫn bất đắc dĩ mà trượt xuống.
“Xuy!” Parker vui vẻ thoải mái đứng trên cành cây, khịt mũi một tiếng đắc ý.
Một con hổ dùng đầu húc húc con hổ bị thương, con hổ bị thương thở thoi thóp nằm liệt trên mặt đất, lông sau gáy bị m.á.u làm ướt, mắt trợn trắng, ngừng thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Gầm!” Núi rừng vang lên từng đợt tiếng gầm bi thương của hổ.
Bên cạnh một đống lửa trại, Rosa đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, rồi lại nhanh chóng cúi đầu nhìn cánh tay trái của mình.
Trên cánh tay màu lúa mì, một con hổ màu cam uy phong lẫm liệt nhanh chóng mờ đi, rất nhanh đã hoàn toàn biến mất, như thể chưa từng xuất hiện.
“A! Bạch Tinh Tinh!” Rosa nghiến răng nghiến lợi, bật dậy, “Đưa ta đi xem!”
Xung quanh mấy người đàn ông cường tráng, trẻ trung, trần truồng sôi nổi biến thành hình thú, một con hổ đi đến bên cạnh Rosa, khuỵu tứ chi để Rosa leo lên lưng mình, rồi đi về phía tiếng gầm của hổ.
Ở đây còn có một con hổ trắng không nhúc nhích, nó đứng bên đống lửa, ba chân chạm đất, một chân trước còn lại giơ bên ngọn lửa, tỉ mỉ nướng móng vuốt.
Rosa quay đầu lại, nói với con hổ trắng: “Vinson, ngươi cũng đến.”
Vinson ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt bị vết sẹo bao trùm một nửa, móng vuốt đưa đến miệng l.i.ế.m liếm.
Nó đang chuẩn bị ăn cơm, l.i.ế.m sạch chân trước, lúc ăn mới tiện dùng móng vuốt đè thịt. Dù sao những con hổ đực khác đều là bạn đời của Rosa, còn nó thì không là gì cả, nó không muốn cho Rosa xem cơ thể của mình.
Rosa lạnh lùng nói: “Đừng quên ngươi đã hứa với cha ta, ngươi muốn mất đi sự che chở của tộc Hổ sao?”
Vinson dùng con ngươi màu bạc liếc Rosa một cái, đáy mắt có vẻ trào phúng. Nó và cha Rosa đều là thú bốn vạch, che chở gì chứ, chẳng qua là cùng có lợi mà thôi, không có nó, tình cảnh của cha cô cũng chẳng khác gì nó.
Rosa nhìn chằm chằm Vinson, Vinson cuối cùng vẫn đứng dậy, đệm chân nướng nóng hổi đạp lên bùn đất lạnh lẽo, Vinson trong lòng càng thêm bực bội.
Rosa thấy Vinson không dám trái ý mình, khinh thường cười một tiếng, “Đi thôi.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.