Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 171: Sức ăn ngày càng tăng



Curtis thấy trong mắt Bạch Tinh Tinh đã ngấn nước, trong lòng hoảng hốt, vội buông cô ra, “Đau lắm à?”

 

Bạch Tinh Tinh dùng tay trái che lấy ngón tay bị thương của tay phải, đặt trước n.g.ự.c xoa xoa, vì đau quá nhất thời không nói nên lời.

 

Parker ôm lấy Bạch Tinh Tinh an ủi, “Để ta xem nào.”

 

Ngón tay thon dài như ngọc, đầu ngón tay đỏ ửng, còn có mấy vết hằn sâu. Chỉ một lúc, vết thương vừa được hút sạch m.á.u lại rỉ ra, trông yếu ớt đến đáng thương.

 

Curtis thấy vết hằn trên tay Bạch Tinh Tinh thì ngây người, Parker đã ôm Bạch Tinh Tinh an ủi, hắn chỉ có thể đứng nhìn một cách bất lực.

 

Sao lại mềm như vậy? Hắn đã rất khống chế lực rồi, nhẹ hơn lúc đi săn không biết bao nhiêu lần, vậy mà vẫn làm cô đau. Trước đây cũng vậy, hắn luôn nghĩ mình rất nhẹ nhàng, nhưng lại luôn làm giống cái khóc.

 

Curtis nhất thời chìm vào vòng luẩn quẩn tự trách.

 

Parker đau lòng muốn chết, siết chặt eo Bạch Tinh Tinh bế cô lên, đặt lên đùi mình, “Tinh Tinh chơi trên người ta đi.”

 

Bạch Tinh Tinh xoa xoa ngón tay, cơn đau đã giảm bớt, cô cười nói: “Không sao đâu, mọi người đừng để ý quá mà.”

 

“Hừ.” Parker hừ lạnh một tiếng, ôm chặt Bạch Tinh Tinh không buông.

 

Curtis thu lại mọi cảm xúc, đứng thẳng người, lạnh lùng nói: “Ta đi săn.” Dứt lời liền lao ra khỏi nhà.

 

Bạch Tinh Tinh nghe đến đồ ăn là thèm, còn định vẫy tay với Curtis, vừa ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng rắn đâu.

 

Curtis giận rồi sao?

 

Nụ cười trên mặt Bạch Tinh Tinh nhạt đi, cô buồn bực cầm nan tre lên tiếp tục đan.

 

Parker xót xa nắm lấy bàn tay bị thương của Bạch Tinh Tinh, nói: “Em bị thương rồi, đừng làm nữa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không sao đâu, em cẩn thận một chút là được.” Bạch Tinh Tinh cúi đầu nhìn cái mâm tre tròn, đột nhiên nghĩ dùng cái này làm ổ rắn có vẻ cũng không tồi, còn có thể lấy lòng Curtis một chút.

 

Ừm… không biết nhỏ thế này có đủ lớn không nhỉ? Rắn con lớn lên sẽ không ngủ được mất.

 

Đang thất thần, Parker giật lấy đồ trong tay Bạch Tinh Tinh, ném sang một bên, “Đừng quậy nữa, dưỡng thương cho tốt rồi hẵng làm.”

 

Bạch Tinh Tinh vươn tay ra với với, không lấy được, đành bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”

 

Curtis đi rất lâu, mãi đến tối mịt mới về, lại bắt được một con lợn rừng béo tốt.

 

Bụng Bạch Tinh Tinh đã sớm đói meo, thấy thịt là hai mắt sáng rực. Parker cũng rất vui khi Curtis bắt được lợn rừng, hắn chủ động nhận lấy con mồi, làm cho Bạch Tinh Tinh một bữa tiệc thịnh soạn.

 

Phần thịt còn lại Curtis và Parker đều không nỡ ăn, bèn ướp hết, để lại cho một mình Bạch Tinh Tinh từ từ thưởng thức.

 

Từ hôm đó trở đi, sức ăn của Bạch Tinh Tinh tăng vọt, từ hai bữa một ngày, ba ngày sau đã tăng lên năm bữa một ngày. Hơn nữa, bữa nào cũng chỉ ăn thịt, lượng calo cao đến đáng sợ.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Ăn no nê một bữa nữa, bụng Bạch Tinh Tinh sắp căng đến nứt ra, cô nằm thoi thóp trên ổ cỏ.

 

Cô thật lo bảo bảo chưa có, mình đã béo c.h.ế.t trước rồi.

 

Parker có chút sốt ruột, thấy sức ăn của Tinh Tinh tăng lên, hôm nay bụng dường như cũng hơi nhô ra, hắn đi vòng quanh cô mấy vòng, “Grào.”

 

“Gì vậy?” Bạch Tinh Tinh yếu ớt nghiêng đầu nhìn Parker.

 

Parker đi đến bên cạnh Bạch Tinh Tinh, dí mũi vào giữa hai chân cô ngửi ngửi.

 

Bạch Tinh Tinh đưa tay bịt mũi Parker lại, kéo lê cơ thể nặng nề lùi về sau, đỏ mặt nói: “Anh làm gì vậy? Đồ hạ lưu!”

 

Parker từ tư thế bốn chân biến thành người, nhìn vào hạ thân của Bạch Tinh Tinh nói: “Chỗ đó của em ổn chưa?”