Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 186: Vượn Vương đến thăm



Củ khoai lang nướng chín càng ngọt hơn, vừa bùi vừa thơm. Dù đang mang thai chỉ thích ăn thịt, Bạch Tinh Tinh vẫn ăn hết cả củ.

 

Thế là ngày hôm sau, Parker hăng hái vào núi đào khoai lang, vác về đầy một sọt, còn hái thêm không ít dây khoai lang.

 

“Tinh Tinh!” Parker để sọt khoai bên ngoài, tay cầm một nắm dây khoai lang đi vào phòng ngủ: “Hôm nay em có ăn lá không? Ta chọn loại ngon hái về đấy.”

 

Bạch Tinh Tinh đang nhai một miếng thịt khô, nhìn lá cây trong tay Parker, trong mắt lộ vẻ chê bai. Không vì gì khác, chỉ vì lá cây đó trông thật sự không giống đồ ăn.

 

Curtis liếc nhìn dây khoai lang, cầm một miếng thịt khô to bằng bàn tay đưa cho Bạch Tinh Tinh, “Ăn thịt đi.”

 

“Vâng.” Bạch Tinh Tinh há miệng cắn miếng thịt khô Curtis đưa tới, vừa nhai vừa nói: “Hay là anh trồng dây khoai ở cửa đi, biết đâu năm nay còn ra củ được đấy.”

 

“Được.” Parker cầm dây khoai ra cửa, không ngờ lại đụng phải một thú nhân không ngờ tới.

 

“Bạch Tinh Tinh có thai rồi à?” Vượn Vương tay cầm một cây gậy trúc, đầu gậy buộc một bụi lá cây lớn, vừa vặn có thể che được một khoảng mưa trên đầu hắn.

 

Vượn Vương là thú nhân có y thuật giỏi nhất thành Vạn Thú, trong bộ lạc mỗi khi có một giống cái mang thai, hắn đều sẽ đến kiểm tra tình trạng sức khỏe. Parker ngẩn người, rồi tránh đường cho Vượn Vương vào nhà.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

“Đúng vậy, bụng Tinh Tinh đã hơi lớn rồi.” Parker rất vui khi Vượn Vương đến thăm, nói vọng vào phòng ngủ: “Tinh Tinh ra đây một chút, Vượn Vương đến thăm em này.”

 

Bạch Tinh Tinh vừa nhét một miếng thịt vào miệng, nghe vậy vội nhai qua loa rồi nuốt xuống, chùi miệng rồi đứng dậy, “Ồ, ra ngay đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Curtis không kiên nhẫn nhíu mày, cũng đứng dậy theo.

 

Vì chuyện của Vinson, Bạch Tinh Tinh không có thiện cảm với Vượn Vương, cô bước ra trước và đánh giá hắn.

 

Thoạt nhìn, Vượn Vương trông như ba bốn mươi tuổi, nhưng nhìn kỹ lại, chỉ có cái đầu hơi hói làm hắn trông già đi, còn làn da thì không khác gì thanh niên hai ba mươi tuổi. Gương mặt hắn cũng khá điển trai, trông hòa ái dễ gần, hoàn toàn không có tính công kích của thú ăn thịt.

 

Nhưng, với con mắt của Bạch Tinh Tinh, hắn lại khó đối phó hơn cả những thú nhân ăn thịt hung dữ. Hắn giống như một con người thực sự, biết ngụy trang, biết tính toán, cô không thể nào từ biểu cảm của Vượn Vương mà đoán được người này đối với mình là yêu hay ghét.

 

“Chào ngài.” Bạch Tinh Tinh mỉm cười chào Vượn Vương, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.

 

Giống như Vượn Vương, Bạch Tinh Tinh cũng che giấu cảm xúc của mình rất kỹ. Sinh ra là con người, trời sinh đã khoác một lớp vỏ bọc. Chỉ khác là, có người dùng nó để bảo vệ mình, có người lại dùng để tính kế người khác.

 

Vượn Vương nhìn mặt Bạch Tinh Tinh có chút thất thần, dưới ánh mắt lạnh lùng của thú bốn vằn trong phòng, hắn bỗng hoàn hồn, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa: “Cô thật xinh đẹp, e rằng ngay cả giống cái tộc nhân ngư cũng không thể so sánh được.”

 

Bạch Tinh Tinh vì không phải tộc vượn, nên nhạy cảm cảm thấy lời nói của Vượn Vương có ý dò xét, có lẽ hắn nghi ngờ cô là người của tộc nhân ngư.

 

“Vậy sao? Tôi chưa từng thấy thú nhân tộc nhân ngư bao giờ,” Bạch Tinh Tinh nhún vai cười nói.

 

Vượn Vương thuận theo lời cô nói: “Ta cũng chưa từng thấy, giống đực tộc nhân ngư bảo vệ giống cái của họ rất nghiêm ngặt, chưa từng có thú nhân nào gặp được giống cái tộc nhân ngư. Họ khinh thường tất cả giống cái của các tộc khác, các bộ lạc nghèo khó dùng giống cái để đổi muối với họ, họ cũng sẽ không chút do dự từ chối, dù chỉ là một vại nhỏ. Cho nên ta nghĩ, giống cái của họ nhất định rất xinh đẹp.”