“Hôm qua em sinh mà, em quên rồi à?” Parker hưng phấn nói, chỉ vào Curtis đang che chở những quả trứng, “Ở chỗ hắn kia kìa.”
“Xì xì ~” Curtis ngẩng đầu lên, mắt đỏ nhìn về phía Bạch Tinh Tinh, lộ ra vẻ vui mừng.
Bạch Tinh Tinh đột nhiên nhớ lại chuyện nửa đêm, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục. Cô cúi đầu nhìn bụng mình, rồi lại nhìn về phía Curtis, “Em xem nào…”
Curtis dời đuôi rắn ra, để lộ một giỏ trứng trắng bóng.
Bạch Tinh Tinh với vẻ mặt kinh ngạc đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh giỏ: “Đây là do em sinh ra…?”
Dù đã mang thai hơn một tháng, nhưng khi nhìn thấy chúng, Bạch Tinh Tinh vẫn cảm thấy không thể tin được. Đầu ngón tay khẽ chạm vào vỏ trứng hơi lạnh, khoảnh khắc đó như thể cảm nhận được mối liên kết của mình với sinh mệnh này, chỉ trong chốc lát, lòng cô mềm nhũn ra.
“Đây là trứng do em sinh ra!” Bạch Tinh Tinh lặp lại, lần này giọng điệu trở nên khẳng định.
Curtis nhìn Bạch Tinh Tinh, nhàn nhạt cười. Tiểu Bạch đáng yêu thật, ngủ một giấc mà quên mất chuyện sinh trứng nửa đêm.
Parker bưng một bát thức ăn bốc khói trắng vào, lớn tiếng nói: “Tinh Tinh mau ăn cơm, gầy hết cả rồi, mau bồi bổ lại đi.”
Bạch Tinh Tinh quay lại cười với Parker. Vẻ bầu bĩnh non nớt trước đây trên mặt cô đã không còn, hiển nhiên đã là một gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt hơi rũ xuống trông càng to hơn.
Gương mặt này phù hợp với thẩm mỹ của người hiện đại, nhưng trong thế giới thú nhân sủng ái giống cái, thì lại gầy đến mức khiến người ta đau lòng.
Trong mắt Parker toát ra vẻ thương xót, hắn múc một muỗng cơm đưa về phía Bạch Tinh Tinh, “Mau ăn cho mập lại đi, em như vậy ta cũng không dám để em sinh thêm bảo bảo nữa đâu.”
Bạch Tinh Tinh há miệng ngậm lấy muỗng, vừa ăn vừa nhìn những quả trứng: “Em thấy bây giờ mình khá tốt mà.” Nhìn những quả trứng rắn, Bạch Tinh Tinh bỗng nhiên lại mím môi cười, “Chúng nó ăn khỏe như vậy, không ngờ sinh ra lại nhỏ thế này.”
Curtis lẳng lặng nhìn Bạch Tinh Tinh, thấy ánh mắt cô hoàn toàn bị những đứa con của mình thu hút, ngay cả báo thú cũng không mấy để ý, không biết nên vui hay nên buồn. Rốt cuộc, hắn cũng sẽ bị xem nhẹ tương ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Tinh Tinh ăn từng muỗng cơm Parker đút, rồi chọc chọc Curtis bên cạnh: “Mau biến thành người đi, chúng ta nên đặt tên gì cho chúng nó đây?”
Nhiều như vậy, đặt tên khó quá.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Bạch Tinh Tinh kêu lên một tiếng: “Ối, quả nào là lớn nhất nhỉ? Em không nhớ nữa.”
Nửa thân trên của Curtis biến thành hình người, trêu chọc nói: “Em nghĩ em nhớ được chắc?”
Bạch Tinh Tinh buồn rầu nhíu mày, thành thật lắc đầu: “Không nhớ rõ, em còn không nhìn ra chúng nó có gì khác nhau nữa.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Giống đực đều là sau khi trưởng thành tự đặt tên, hơn nữa chúng nó nhiều như vậy, chúng ta vẫn là đừng đặt tên.” Parker thổi thổi muỗng cơm, đưa đến bên miệng Bạch Tinh Tinh.
Bạch Tinh Tinh quay lại ăn một miếng cơm, tiện thể hỏi: “Các anh đều có nhiều anh em lắm sao?”
Parker nói: “Bọn ta không giỏi như Xà thú, một lứa chỉ có vài con thôi. Ta là con đầu đàn của lứa chúng ta.”
Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu Parker có chút tự hào, cố ý nhìn Tinh Tinh.
Giống cái đều thích con đầu đàn trong một lứa, vì điều đó thường đại diện cho con mạnh nhất.
Bạch Tinh Tinh không hiểu được ý mà Parker muốn thể hiện, lại hỏi Curtis: “Còn anh thì sao?”
“Rất nhiều.” Curtis qua loa đáp.
Bạch Tinh Tinh tiếp tục dùng ánh mắt tò mò nhìn Curtis: “Còn gì nữa không?”
Curtis đành phải nói thêm: “Ta vừa nở không bao lâu thì mẹ đã bệnh chết, cha liền không quan tâm đến chúng ta nữa.”