Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 249: Xung đột chí mạng giữa rắn và báo



 

 

“Vương?” Lang Vương lo lắng nhìn Viên Vương.

 

Viên Vương nói: “Không sao, mang tinh thạch thu được từ thành của Hổ Vương đến cho ta.”

 

“Đó là tài sản của tộc Hổ, sau khi Hổ Vương mới đăng vị phải giao lại cho ngài ấy.”

 

“Đưa cho ta!” Viên Vương sa sầm mặt, u ám nhìn về phía Lang Vương.

 

Lang Vương cúi thấp đầu: “Vâng.”

 



 

Đám người Bạch Tinh Tinh đi ra khỏi thành của Viên Vương, bên ngoài ồn ào náo nhiệt, còn hơn cả trong thành. Nhìn kỹ, tất cả đều là Hổ thú.

 

“Họ đang làm gì vậy?” Bạch Tinh Tinh liếc nhìn Vinson.

 

Vinson nói: “Tỷ thí, Hổ Vương cũ đã chết, tộc Hổ phải lập tức chọn ra Hổ Vương mới.”

 

Bạch Tinh Tinh bừng tỉnh, nói: “Chàng không đi sao? Chàng mới là người lợi hại nhất của tộc Hổ.”

 

Chàng mới là người lợi hại nhất của tộc Hổ…

 

Tim Vinson rung động, hắn cúi đầu nhìn Bạch Tinh Tinh, hóa thành hình hổ gầm lên một tiếng rồi lao vào bầy hổ.

 

Bạch Tinh Tinh đứng ngoài nhìn một lúc, chỉ nghe thấy tiếng gầm hùng hậu của Vinson, thầm nghĩ: Ngôi vị Hổ Vương không phải Vinson thì còn ai vào đây.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Về đến nhà, Bạch Tinh Tinh mệt lả, nằm bẹp trong ổ của Parker, ngay cả đầu ngón tay cũng lười nhúc nhích.

 

Khi yên tĩnh lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Tu c.h.ế.t thảm, Bạch Tinh Tinh đau khổ vùi mặt vào bộ lông mềm mại, đoạn ký ức đó nàng cảm thấy mình sẽ không bao giờ quên được.

 

Dưới lớp chăn trong ổ truyền ra tiếng rít của rắn con, bên dưới tấm da thú có thứ gì đó đang lúc nhúc. Bạch Tinh Tinh khẽ dịch người, để chúng nó bơi ra ngoài.

 

“Xì xì~”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đám rắn con bò ra khỏi chăn, mười chín cái đầu rắn vây quanh bên cạnh Bạch Tinh Tinh phun lưỡi.

 

Bạch Tinh Tinh nghiêng đầu nhìn chúng, xoa xoa đôi mắt ướt át, “Sao các con lại ngủ dưới nệm vậy? Ôi, hôm nay còn chưa cho các con ăn.”

 

Curtis xách giỏ trứng chim vào, không chút tình cảm nói với chúng: “Đến ăn đi.”

 

Bạch Tinh Tinh ngạc nhiên nhìn Curtis vì sự hào phóng của hắn. Rắn con tuy thích ăn trứng chim, nhưng Curtis nói trứng hấp không đủ năng lượng, không nên cho rắn con ăn thường xuyên. Không biết có thật không, dù sao trứng nàng ăn không hết đều bị Curtis xử lý.

 

Hôm nay lại hào phóng lấy ra cả một giỏ cho rắn con, trời mưa trứng chim sao?

 

Curtis như nghe thấy tiếng lòng của Bạch Tinh Tinh, giải thích: “Ta không muốn rời xa nàng, trứng cho chúng nó ăn vậy.”

 

Hắn thật sự không yên tâm để Bạch Tinh Tinh ở nơi mình không nhìn thấy. Ở Vạn Thú Thành, bạn đời của Tiểu Bạch có hơi ít, nhưng để lại Parker đã là giới hạn nhẫn nại của hắn.

 

Mỗi con rắn nhỏ ăn hai quả trứng, thân hình chúng còn chưa to bằng quả trứng, nhưng nuốt vào bụng lại không hề thay đổi, hai quả trứng vào bụng như chưa ăn gì cả, tất cả đều nằm trong ổ tiêu hóa.

 

Parker đun nước nóng, bưng chậu đá vào, “Tinh Tinh tắm rửa đi, ta đi làm bữa tối.”

 

“Không cần đâu, ta không muốn ăn, chàng đi săn đi.” Bạch Tinh Tinh uể oải đứng dậy, nếu không phải Parker đã đun sẵn nước tắm, nàng ngay cả tắm cũng không muốn.

 

“Vậy sao được.” Parker lườm Bạch Tinh Tinh một cái, đi đến bên hòm gỗ tìm quần áo sạch cho nàng.

 

Bạch Tinh Tinh vừa cởi quần áo vừa nói: “Chàng nướng phần của chàng ăn đi, lát nữa ta ăn ké một chút.”

 

Không khí vẫn rất lạnh, nhưng so với nỗi đau trong lòng thì không đáng kể, Bạch Tinh Tinh tự hành hạ mình cởi hết quần áo.

 

Ánh mắt Curtis dán chặt vào n.g.ự.c Bạch Tinh Tinh, đồng tử nhanh chóng co lại, kéo thành một đường chỉ máu.

 

Bạch Tinh Tinh dường như có cảm giác, cúi đầu nhìn xuống n.g.ự.c mình, bị con báo đốm kiêu ngạo kia làm cho hít một hơi lạnh.

 

Không ổn rồi!

 

“Parker, chạy mau!”

 

Parker đặt quần áo xuống đang định đi ra ngoài, nghe thấy lời của Bạch Tinh Tinh liền cảnh giác, đảo mắt nhìn về phía Curtis.