Bạch Tinh Tinh vội né Curtis đứng dậy, cúi xuống nhặt chiếc quần lên lau vết m.á.u trên người, đôi mày thanh tú nhăn lại thành hai con sâu róm, “Cái bà dì đáng ghét!”
“Xì xì~”
Không biết từ khi nào đám rắn con đã bơi đến dưới chân Bạch Tinh Tinh, ngẩng đầu nhìn.
Hai chân Bạch Tinh Tinh căng cứng, nhích lại gần bên người Curtis, “Này Curtis, ký ức của chàng lúc này vẫn còn chứ?”
Curtis lạnh lùng đảo mắt qua đám rắn con, chúng nó đột nhiên kinh hãi, co rúm người lại rồi quay đầu bỏ chạy.
“Không có phép thì không được vào khu vực này!” Curtis nói với giọng trầm thấp, tràn ngập vẻ uy hiếp.
Đám rắn con trốn vào phòng trống bên cạnh, hồi lâu không có động tĩnh.
“Chúng nó bây giờ đã biết ghi nhớ rồi à?” Bạch Tinh Tinh lại hỏi.
Curtis nói: “Đương nhiên.”
Bạch Tinh Tinh quyết đoán: “Nên để chúng nó ở riêng với chúng ta.”
Curtis lấy tấm da thú trong tay Bạch Tinh Tinh, bọc chân nàng lại, sau đó ôm nàng ngồi vào trong ổ. Bạch Tinh Tinh có thể cảm nhận được dục vọng của Curtis, ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn không dám nhúc nhích.
“Chúng ta là thú nhân độc hành, thường không có cha mẹ nuôi dưỡng, nên có ký ức truyền thừa để bảo mệnh. Chúng nó là con của ta, đến thời kỳ trưởng thành sẽ thức tỉnh ký ức liên quan đến bạn đời, ta và nàng sẽ là ký ức rõ ràng nhất của chúng.”
Biểu cảm của Bạch Tinh Tinh lập tức trở nên kỳ quái, nàng ngây người nhìn mặt Curtis một lúc rồi lắc đầu thật mạnh.
Đàn rắn con này sẽ không lớn lên thành một lũ bám mẹ chứ? Nếu con nào cũng bá đạo cố chấp như Curtis… Ôi trời, không dám tưởng tượng.
“Ta định chờ chúng nó lớn thêm chút nữa sẽ thả chúng đi.” Curtis nói với giọng không chút cảm xúc, đáy mắt sâu thẳm che giấu một sát ý nhàn nhạt, chưa bao giờ lùi bước.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Bạch Tinh Tinh im lặng. Curtis nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu nàng, không thúc giục nàng trả lời, chỉ nói: “Đừng trách ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Tinh Tinh biết Curtis nói thật, vẻ mặt hoảng hốt, nói: “Chúng ta có thể thả chúng ra ngoài khi chúng trưởng thành, chờ chúng nó tìm được bạn đời rồi hãy qua lại.”
“Chúng nó có tình cảm với nàng, lại thêm sự quấy nhiễu từ ký ức của ta, chúng nó nhất định sẽ lập tức quay về tìm nàng. Nàng đây là đang ép ta g.i.ế.c c.h.ế.t chúng nó.” Curtis trả lời một cách vô tình.
Sắc mặt Bạch Tinh Tinh trắng bệch, nhìn về phía cánh cửa nhỏ trong phòng ngủ.
Mấy con rắn nhỏ ló đầu ra, đang nhìn trộm họ, thấy Bạch Tinh Tinh nhìn qua, chúng nó “xì xì” lè lưỡi, giọng khàn khàn không có vẻ tinh nghịch như mọi ngày.
Chúng nó nghe hiểu rồi! Bạch Tinh Tinh thầm nghĩ.
“Vậy chúng ta phải đối xử tốt với chúng nó hơn trước khi thả đi.” Bạch Tinh Tinh cố nén nỗi chua xót trong lòng nói.
Curtis cười bao dung: “Được.”
…
Parker chạy ra đồng, từ xa đã thấy một Hổ tộc thú nhân cường tráng đứng trong thửa ruộng nhà mình.
“Ngươi cũng đến à.” Vinson không quay đầu lại, nghe tiếng bước chân đã nhận ra người đến.
Mạ lúa cao bằng một gang tay đã bị ngập quá nửa, Vinson đang dùng chậu múc nước ra ngoài, nhưng nước đổ ra lại ít hơn nước tràn vào ruộng.
Rất nhiều thú nhân cũng đang làm như vậy, mặt họ đầy vẻ vui mừng, chỉ biết rằng nước mưa dồi dào thì mạ sẽ mọc rất nhanh, hoàn toàn không biết một trận mưa lớn sắp ập đến.
Parker hừ một tiếng, dám giành việc của hắn, thật đáng ghét!
Nhớ đến Bạch Tinh Tinh đang động dục ở nhà, tâm trạng Parker lập tức tốt lên, hắn bắt chuyện: “Là Hổ tộc thú nhân thông báo cho ngươi à.”
Vinson không đáp một lời, im lặng làm việc.
Parker cũng nhảy vào ruộng, múc nước ra ngoài: “Curtis nói sắp có mưa lớn, loài rắn rất nhạy bén với thời tiết, hắn đã nói vậy thì trận mưa này chắc chắn rất lớn.”