Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 278: Cơ thể không khỏe



 

 

Bạch Tinh Tinh tiện tay ngẩng đầu nhìn, mơ hồ thấy một bóng đen vụt vào rừng rồi biến mất. Nàng không nghĩ nhiều, tiếp tục cúi đầu vò lúa.

 

Bàn tay Vinson rất lớn, hạt lúa “phần phật” rơi xuống từ tay hắn, lúa mì nhanh chóng chất thành một ngọn đồi nhỏ.

 

Vỏ trấu và râu lúa liên tục bay vào người Bạch Tinh Tinh, nàng vừa gãi ngứa vừa làm việc. Chẳng biết từ lúc nào, làn da trần của nàng đã đầy những vết cào hồng hồng, những vết cào này trên làn da trắng nõn mịn màng trông vô cùng chói mắt.

 

Vinson không dám nhìn Bạch Tinh Tinh nhiều, khó khăn lắm mới lấy hết can đảm liếc trộm nàng một cái, nhưng vừa nhìn đã sắc mặt đại biến.

 

“Người nàng bị sao vậy?” Bàn tay to thô ráp của Vinson giữ chặt hai vai Bạch Tinh Tinh, đôi mắt hổ trợn tròn, quét nhìn khắp cơ thể nàng.

 

“Hử?” Bạch Tinh Tinh liếc nhìn Vinson một cái, dùng bàn tay dính đầy bụi trấu gãi gãi cổ, “Không sao cả, chỉ là ngứa quá thôi.”

 

Tai Parker giật giật, chàng lập tức thẳng lưng lên, từ xa đã thấy trên người Bạch Tinh Tinh có điều khác thường, chàng ném d.a.o đá xuống rồi chạy tới.

 

Vinson ôm Bạch Tinh Tinh lên chuẩn bị đi thì bị Parker chặn đường.

 

“Tinh Tinh!” Parker nhìn cơ thể Bạch Tinh Tinh, sắc mặt hoảng hốt, chàng thô bạo giằng lấy Bạch Tinh Tinh từ tay Vinson, ôm chặt vào lòng, tức giận chất vấn: “Nàng bị sao vậy?”

 

Vinson đứng đó luống cuống tay chân, “Ta không biết.”

 

Parker ôm thẳng Bạch Tinh Tinh lên, giọng điệu dịu dàng lạ thường: “Ta đưa nàng đi gặp thú y ngay.”

 

Bạch Tinh Tinh bị họ dọa cho ngẩn người, lại gãi gãi chỗ ngứa, mồ hôi chảy vào vết thương truyền đến một cơn đau rát, nàng hít một hơi: “Đừng, đừng mà, ta chỉ bị ngứa thôi, chắc chắn là do lúa mì gây ra, chàng ôm ta ra sông tắm một cái đi.”

 

“Được, nhưng phải xem thú y trước.” Parker nói rồi chạy về hướng Vạn Thú Thành.

 

Bởi vì chưa từng có giống cái nào làm nông, Parker và Vinson đều không có kinh nghiệm, cũng không biết suy đoán của Bạch Tinh Tinh có đúng không.

 

Mồ hôi lấm tấm trên mặt Parker, khuôn mặt tuấn tú màu lúa mì bị phơi nắng đến bóng loáng. Bạch Tinh Tinh đưa tay lau mồ hôi cho chàng, nhiệt độ từ đầu ngón tay khiến nàng giật mình, nhiệt độ này còn nóng hơn cả lúc Parker động tình.

 

“Ôm ta ra bờ sông đi, ta muốn tắm.” Bạch Tinh Tinh quả quyết nói, thân thể vặn vẹo tỏ vẻ kháng nghị.

 

Parker lo lắng cúi đầu nhìn Bạch Tinh Tinh, “Ngứa lắm sao?”

 

“Ừm.” Bạch Tinh Tinh gật đầu lia lịa.

 

Parker do dự một lúc, rồi chuyển hướng chạy về phía con sông nhỏ, “Vậy nàng nhanh lên nhé.”

 

Bạch Tinh Tinh “Ừm” một tiếng, trong lòng đã lên kế hoạch làm thế nào để Parker cũng xuống nước.

 

Vinson lẽo đẽo theo sau họ, ruộng lúa mì lúc trước được coi trọng giờ đây bị hoàn toàn bỏ mặc, may mà đám chim nhỏ kia vẫn chưa dám xuất hiện.

 

Đến bờ sông, Parker trực tiếp thả Bạch Tinh Tinh xuống nước.

 

Bạch Tinh Tinh “Á” lên một tiếng, “Quần áo của ta, ướt hết rồi!”

 

“Về rồi thay.” Parker nói, vốc một vốc nước tưới lên n.g.ự.c Bạch Tinh Tinh.

 

Trời nóng nực, bị dội một gáo nước lạnh buốt tim, Bạch Tinh Tinh bị kích thích đến run rẩy.

 

Yếm n.g.ự.c cũng ướt, lần này chỉ có thể về nhà thôi.

 

Bạch Tinh Tinh bất đắc dĩ, đột nhiên nắm lấy tay Parker, dùng sức kéo mạnh, Parker bất ngờ không kịp phòng bị liền bị kéo xuống nước.

 

Parker thấy Bạch Tinh Tinh còn có tinh thần nghịch ngợm thì ngược lại thở phào nhẹ nhõm, chàng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, nói: “Có muốn ta tắm giúp nàng không? Quay lưng lại đi, ta tắm lưng cho nàng, nàng mau tắm phía trước đi.”

 

Parker vừa nói vừa làm, Bạch Tinh Tinh bị chàng cọ đến đau lưng, bèn co người lại né tránh: “Ta tự tắm được, người không còn ngứa nữa, chàng đừng lo, cũng tự tắm rửa đi.”

 

“Thành ra thế này sao lại không sao được?” Parker siết chặt cơ thể Bạch Tinh Tinh, giảm nhẹ lực đạo xoa bóp làn da nàng.

 

Hai người trong nước cử chỉ thân mật, Vinson đang sốt ruột đi đi lại lại trên bờ đột nhiên dừng bước.

 

“Ta đi gọi thú y trước.” Vinson dứt lời, cởi váy da thú ra, hóa thành Bạch Hổ rồi chạy như bay đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chương 295

 

 

Dòng nước mát lành lướt qua cơ thể, cảm giác ngứa ngáy đã giảm đi không ít. Bạch Tinh Tinh lặn cả người xuống nước, gội cả đầu, toàn thân đều cảm thấy sảng khoái.

 

Parker nhẹ nhàng chạm vào vết cào sau gáy Bạch Tinh Tinh, xót xa nói: “Chúng ta mau về thôi.”

 

“Ta thật sự không sao mà.” Bạch Tinh Tinh quay người, vốc nước tạt về phía Parker, cười hì hì nói: “Chàng cũng tắm rửa đi chứ.”

 

Parker không hề né tránh, bị tạt đầy mặt nước, nhưng không bị niềm vui của Bạch Tinh Tinh lây nhiễm. Thấy nàng tắm xong, chàng liền ôm nàng lên bờ.

 

Chàng còn định dùng tấm da thú ở đống lúa che cho Bạch Tinh Tinh, nhưng Bạch Tinh Tinh vừa thấy tấm da thú đầy vỏ trấu, vội nói: “Đừng dùng cái đó, ta chính là bị thứ bụi đó làm cho ngứa, cứ vậy về thôi.”

 

Parker ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên trời, không nỡ để Bạch Tinh Tinh bị phơi nắng, bèn trèo lên cây hái một chiếc lá lớn để che cho nàng.

 

Hai người về đến nhà, Vinson cũng đã dẫn Xavi tới.

 

Xavi thân là thầy thuốc, nhìn bệnh chứng với ánh mắt nghiêm khắc hơn nhiều. Khi Parker gỡ chiếc lá trên người Bạch Tinh Tinh ra, Xavi liền kinh hãi thất sắc.

 

Da của Bạch Tinh Tinh quá trắng, một vết thương nhỏ cũng có thể thấy rõ. Chỉ riêng trước n.g.ự.c đã có hơn hai mươi vệt đỏ dài, hai cánh tay có mấy vệt, còn có đùi và eo, cả người như vừa thoát ra từ móng vuốt của mèo. Vết thương bị mồ hôi ngấm vào, càng đỏ hơn, trông vô cùng đáng sợ.

 

Bạch Tinh Tinh cúi đầu nhìn mình, cũng bị dọa cho một phen, nhưng nàng biết những vết cào này sẽ nhanh chóng mờ đi, lần này chỉ là diện tích lớn hơn mà thôi.

 

“Mau để cô ấy ngồi xuống!” Xavi nhanh chân lao tới, hét lớn.

 

Parker càng thêm căng thẳng, vội đặt Bạch Tinh Tinh ngồi xuống đất.

 

Bạch Tinh Tinh nhổm m.ô.n.g lên, chiếc váy da hổ ướt sũng in một vệt nước trên mặt đất. Nàng yếu ớt yêu cầu: “Có thể cho ta thay quần áo trước được không?”

 

“Để thú y xem trước đã.” Parker nói với vẻ mặt nghiêm túc.

 

Thôi được, Bạch Tinh Tinh đành chấp nhận ngồi yên.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Xavi ngồi xổm bên cạnh Bạch Tinh Tinh, xem xét kỹ vết thương trên người nàng, hỏi: “Bị sao thế này? Cô bị cây cối quấn vào à?”

 

“Là ta tự cào, vỏ lúa hoang dính vào người ngứa lắm.” Bạch Tinh Tinh nói: “Tắm xong là hết ngứa rồi.”

 

Xavi bừng tỉnh ngộ, “Thì ra vỏ lúa hoang có độc với giống cái, sau khi về ta phải cảnh báo mọi người đừng để giống cái chạm vào vỏ lúa hoang.”

 

Bạch Tinh Tinh: “……”

 

Xavi nói: “Ta nhớ cô thích dùng dược thảo để nướng thịt, trong nhà có tỏi không?”

 

Parker lập tức nói: “Có, ta đi lấy.”

 

Phòng bếp sau nhà cách đại sảnh mấy trăm mét, Parker chưa đến mười giây đã chạy một vòng, đặt một chậu tỏi xuống đất, sau đó mới ngồi xổm trên đất thở hổn hển.

 

Bạch Tinh Tinh nhìn Xavi bóc vỏ tỏi, người bất giác lùi lại, “Ngài… ngài muốn làm gì?”

 

“Tỏi có thể tiêu độc, đắp lên người cô là sẽ khỏi.” Xavi nói, rồi dùng cối đá giã nát tép tỏi.

 

Bạch Tinh Tinh giãy giụa muốn chạy. Cảm giác tỏi dính vào vết thương là thế nào nàng chưa từng trải qua, nhưng đứa em họ ở quê vì trèo cây mà nổi đầy mẩn ngứa, người lớn đã bôi tỏi khắp người nó. Từ tiếng khóc gào thảm thiết của thằng bé là biết mùi vị này không dễ chịu chút nào.

 

Nàng chẳng qua chỉ bị dính bụi, bây giờ đã không còn ngứa, căn bản không cần tiêu độc!

 

Parker giữ chặt hai vai Bạch Tinh Tinh, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, nghe lời thú y.”

 

“Ta không bôi!” Bạch Tinh Tinh lớn tiếng nói, nhưng bị Parker đè lại, làm sao cũng không thoát được.

 

Xavi nhẫn tâm, bôi tỏi giã lên n.g.ự.c Bạch Tinh Tinh.

 

“A!” Bạch Tinh Tinh hét lên một tiếng, mặt nhăn lại như cái bánh bao hấp, “Đau quá!”