Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 287:



 

 

Mái tóc bạc trên đầu Vinson bị nắng hun như cỏ khô bị nướng cháy, làn da màu lúa mì cũng tỏa ra hơi nóng. Nghe thấy giọng nói mềm mại của Bạch Tinh Tinh, hắn như tìm thấy một ốc đảo mát lành giữa sa mạc, cái nóng bức trong người dường như tan biến hết.

 

Hắn từ ruộng lúa đi ra, đậy lưới lại, chà xát đôi tay dính đầy bùn đất, rồi mới cẩn thận nhận lấy miếng dưa hấu từ tay Bạch Tinh Tinh.

 

“Cảm ơn.” Vinson cúi đầu, giọng nói trầm thấp dường như có chút khàn.

 

Bạch Tinh Tinh kéo tấm da thú che kín hơn một chút, tay ở bên trong không ngừng quạt gió, “Nóng quá, lúa không sao chứ?”

 

“Không sao, hai ngày nữa là có thể thu hoạch.” Vinson ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời trắng trong như gột, sạch sẽ không một gợn mây, trong mắt hắn nửa mừng nửa lo, “Không mưa cũng tốt, lúa sẽ không bị úng hỏng.”

 

“Ừm.”

 

Vinson thấy Bạch Tinh Tinh nóng đến phát hoảng, bèn nói với Parker: “Mau đưa nàng về đi.”

 

“Ta không về, còn muốn tìm ít trái cây.” Bạch Tinh Tinh thò mặt ra khỏi tấm da thú, nói: “Các chàng có thấy qua những chùm quả màu tím kết lại với nhau không? Nó mọc trên cây dây leo. À, có rất nhiều bọ, nhưng vỏ quả thì rất nhẵn.”

 

“Nàng nói là quả bọt khí phải không?” Parker hỏi.

 

Mắt Bạch Tinh Tinh sáng lên, thầm nghĩ tuyệt vời, “Quả bọt khí mà chàng nói trông như thế nào?”

 

“Giống như nàng tả, vỏ rất bẩn, rửa không sạch, quả lại nhỏ, ăn không tiện, các giống cái không thích ăn lắm, nhưng mẹ ta lại thích.” Parker hỏi: “Nàng thích à? Ta hôm nay có thấy.”

 

“Thật không? Mau đưa ta đi xem.” Bạch Tinh Tinh phấn chấn hẳn lên, trong lòng thầm cầu nguyện: Nhất định phải là nho, rượu nho trông cậy cả vào ngươi!

 

Vinson ngấu nghiến ăn miếng dưa hấu đến khi chỉ còn một lớp vỏ xanh trắng, ném xuống đất rồi nói: “Ngoài hoang dã nguy hiểm, ta cũng đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ba người đi vào rừng, tìm thấy giàn quả bọt khí mà Parker nói, đúng là cây nho trong nhận thức của Bạch Tinh Tinh.

 

Dây nho leo trên một cái cây nhỏ có nhiều cành, nói là cây nhỏ cũng chỉ là so với khu rừng này, chứ đặt ở thời hiện đại cũng là một cây đại thụ, cao khoảng ba bốn mươi mét, cành lá tỏa ra một vùng rộng lớn. Giàn nho này cũng rất lớn, dây leo gần như chiếm trọn cả cây trừ phần tán lá, treo lủng lẳng mấy trăm chùm nho tím trĩu nặng, trông rất hùng vĩ.

 

Một đàn chim nhỏ đậu trên giàn nho mổ quả, ba người vừa đến gần, chúng đã “phành phạch” bay tán loạn.

 

Bạch Tinh Tinh từ lưng báo nhảy xuống, ngẩng đầu lên, mặt mày rạng rỡ, “Chính là nó!”

 

“Ngao ô ô ~” Parker cọ cọ vào eo Bạch Tinh Tinh, mài mài móng vuốt rồi trèo lên cây.

 

Vinson trong hình thú thì quan sát bốn phía, để ý động tĩnh xung quanh.

 

Parker trèo lên chỗ cao nhất của giàn nho, biến thành hình người, lựa những chùm nho to và đỏ nhất giật xuống, ném thẳng xuống đất.

 

Vinson nhanh chóng hóa thành hình người, giơ tay ra bắt lấy chùm nho một cách chính xác. Do quán tính trọng lực, những quả nho chín quá bắt đầu dập nát liền bật ra, rơi xuống đất nảy lên.

 

Hắn đưa chùm nho cho Bạch Tinh Tinh, nàng vô tình thấy hạ thân của Vinson, mặt liền nóng bừng, vừa nhận lấy chùm nho vừa đưa cho hắn chiếc váy da thú, “Cảm ơn.”

 

Vinson cầm chiếc váy da thú, vẻ mặt thoáng chốc trở nên rối rắm, phía trên đột nhiên truyền đến giọng của Parker.

 

“Đó là váy da của ta!”

 

“A!” Bạch Tinh Tinh giật mình, vội giật lại chiếc váy da trong tay Vinson, đưa cho hắn chiếc váy da còn lại, “Xin lỗi, ta không nhìn kỹ.”

 

Vinson nhanh chóng mặc váy da vào, lúc này Parker mới yên tâm tiếp tục hái nho.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.