Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 32: Hang rắn của Curtis



Curtis không chỉ có tốc độ nhanh mà sức bền cũng cực tốt. Thân hình linh hoạt của hắn luồn lách trong núi, vượt qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác.

 

Vào lúc hoàng hôn, hắn cuối cùng cũng dừng lại dưới một thác nước lớn, ôm Bạch Tinh Tinh lao thẳng vào hồ nước dưới chân thác.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Nơi có nhiều cây cối, nhiệt độ đều thấp. Bạch Tinh Tinh bị nước hồ lạnh đến giật mình, nhiệt độ cơ thể như bị dòng nước cuốn đi.

 

"Đây là nơi ta ngủ." Curtis chỉ vào thác nước nói. Bạch Tinh Tinh cúi đầu, nghe thấy âm thanh nhưng cũng không thèm liếc mắt nhìn.

 

Curtis liền trực tiếp ôm cô lao vào thác nước. Bạch Tinh Tinh không đề phòng hét lên một tiếng, khi hoàn hồn lại đã ở trong một cái hang tự nhiên sau thác nước.

 

Hang động rộng khoảng hai mươi mét vuông, giống như một căn phòng lớn, khá sạch sẽ. Một đống cỏ mềm được xếp ngay ngắn ở trong cùng. Chỉ là độ ẩm rất cao, không khí bao phủ một lớp hơi nước, người bình thường ở đây lâu ngày chắc sẽ sinh bệnh.

 

Curtis đặt Bạch Tinh Tinh xuống, cô đột nhiên vùng dậy, chạy nhanh đến góc trong cùng của hang, quay người cảnh giác nhìn chằm chằm Curtis.

 

Hắn bây giờ định giao phối với mình sao?

 

Nghĩ đến việc mình sẽ bị ép buộc phải phát sinh quan hệ với con mãng xà đáng sợ này, còn phải sinh ra từng đống trứng rắn, Bạch Tinh Tinh thà c.h.ế.t cũng không chấp nhận.

 

Bạch Tinh Tinh một bên nhìn chằm chằm Xà thú, một bên tranh thủ liếc nhìn vách đá bên cạnh, cân nhắc xem có nên nhân lúc còn sớm đ.â.m đầu vào đó c.h.ế.t quách cho xong.

 

Curtis chỉ lạnh lùng nhìn cô, lắc lư thân rắn, hóa thành hình người hoàn toàn.

 

Bạch Tinh Tinh nhanh chóng liếc nhìn hạ thân của hắn, quả nhiên là hai cái đinh đinh!

 

Tại sao lại là hai cái? Dị dạng sao?

 

Dài như vậy, không biết giống cái ở thế giới này có chịu nổi không, dù sao cô thì không. Chết tiệt, càng muốn đ.â.m đầu c.h.ế.t hơn.

 

Curtis theo ánh mắt của Bạch Tinh Tinh cúi đầu, nhìn về phía cơ quan sinh sản của mình, ánh mắt băng hàn mơ hồ lóe lên ý cười.

 

Phản ứng của giống cái rất ngây ngô, rõ ràng chưa tiếp xúc nhiều với giống đực. Nghĩ đến việc giống cái này thuộc về một mình mình, Curtis trong lòng dâng lên một niềm vui sướng, đột nhiên có cảm giác thuộc về.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cảm xúc này là điều hắn chưa từng có khi đánh nhau với con báo đốm lúc trước. Khi đó hắn chỉ nghĩ mang giống cái đi trước, tính toán nếu không thích sẽ đưa trả lại. Dù sao thì một giống cái chưa có bạn đời là điều hiếm có.

 

Curtis nhẹ nhàng đặt tấm da rắn của mình lên sàn đá, vẻ mặt khôi phục lại sự lạnh lùng, giọng nói không gợn sóng: "Ta tên là Curtis."

 

Bạch Tinh Tinh chỉ di chuyển theo hướng ngược lại với Curtis, trừng mắt nhìn hắn không nói một lời.

 

"Cô tên gì?"

 

Bạch Tinh Tinh vẫn không hé răng.

 

Đôi mắt đỏ sẫm như lưu ly của Curtis híp lại. Bạch Tinh Tinh lập tức cả người nổi da gà, toàn thân rơi vào trạng thái căng thẳng nhất, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của hắn: "Vậy ta gọi cô là Tiểu Bạch nhé."

 

Bạch Tinh Tinh: "..."

 

Lại là Bạch, Parker cũng từng nói gọi cô là Bạch Bạch hợp hơn.

 

Nhớ đến Parker, Bạch Tinh Tinh liền một trận lo lắng.

 

Không biết Parker thế nào rồi, đã hộc m.á.u như vậy, chắc chắn bị thương nội tạng. Hắn còn đuổi theo cuồng chạy xa như thế, để lại di chứng thì phải làm sao?

 

"Các giống cái của các người có phải ngày nào cũng phải ăn cơm không?" Giọng nói của Curtis cắt ngang dòng suy nghĩ của Bạch Tinh Tinh.

 

Bạch Tinh Tinh oán hận nói: "Không cần anh lo!"

 

Ánh mắt Curtis lạnh lùng, con ngươi đỏ như m.á.u lập tức kéo thành đồng tử dọc, lộ ra vẻ âm lãnh độc ác đặc trưng của loài rắn độc.

 

Đôi tay buông thõng bên người của Bạch Tinh Tinh đột nhiên nắm chặt, lưng dán sát vào vách đá lạnh băng, nội tạng như cũng lạnh đi.

 

Curtis rất nhanh thu lại sự lạnh lẽo trong mắt, nhàn nhạt ném lại một câu: "Ta đi săn."

 

Sau đó hóa thành hình rắn, trườn ra khỏi hang đá.