Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 326: Hang ổ của Cầm



 

 

“Đương nhiên.” Moore không cần suy nghĩ đã đưa ra câu trả lời khẳng định.

 

Bạch Tinh Tinh tựa lưng vào một thân cây to thô, tay day day thái dương đang đau nhức.

 

Nếu bây giờ nàng nói cho tộc Nhân Ngư biết Cầm đang ở Vạn Thú Thành, tộc Nhân Ngư chắc chắn sẽ lập tức đến Vạn Thú Thành cướp lại Cầm, g.i.ế.c c.h.ế.t Viên Vương cũng có khả năng.

 

Không phải tộc ta, tất có lòng khác. Chắc hẳn tư tưởng này ở đây càng mãnh liệt hơn, một đám người cá sao có thể chịu đựng được một giống đực Vượn tộc?

 

Huống chi trong mắt tộc Nhân Ngư, là Viên Vương đã cướp đi người giống cái duy nhất của tộc họ, e là cũng chẳng khác gì thú lưu lạc.

 

Chỉ là… lỡ như Cầm ra sức bảo vệ Viên Vương, khiến họ hòa thuận chung sống, thì nàng sẽ bị hai mặt thụ địch.

 

Đến lúc đó nơi này cũng sẽ không còn an toàn nữa.

 

Vẫn là nên chờ một chút, cứ xem tai nạn mà Viên Vương nói có đến không. Nếu là giả, thì nàng cũng sẽ làm một nhà tiên tri, ai sợ ai chứ.

 

Muốn biến mình thành một tồn tại như thần minh, nàng vẫn có cách.

 

Những trò như lợi dụng mật ong, để kiến ăn lá cây thành các hình dạng khác nhau, những trò lừa bịp như vậy trên TV có đầy, Bạch Tinh Tinh cũng có thể lợi dụng kiến thức vật lý và hóa học đã học để nghĩ ra vài trò.

 

“Ta đưa nàng về.” Moore thấy Bạch Tinh Tinh đứng yên bất động, bèn mở lời.

 

Bạch Tinh Tinh cũng không còn hứng thú khám phá địa bàn nữa, gật đầu đồng ý.

 

Bữa tối vẫn được nướng trên đỉnh Chân Trời Góc Bể, mặt trời lặn, nhiệt độ không khí liền giảm xuống.

 

Bạch Tinh Tinh quay lưng về phía đống lửa, nhìn hoàng hôn trên chân trời.

 

Hoàng hôn lơ lửng trên đường bờ biển, nhuộm đỏ những đám mây thành một bức phù điêu lập thể lộng lẫy, nước biển cũng bị nhuộm đỏ một mảng lớn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gió biển mang theo vị mặn tanh thổi vào mặt, làm chiếc váy của Bạch Tinh Tinh bay phần phật, như thể có thể bay theo gió bất cứ lúc nào.

 

Moore đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác bất an, chàng thêm mấy cành củi vào đống lửa, đi đến sau lưng Bạch Tinh Tinh.

 

“Lạnh không? Ở đây gió lớn, ta đưa nàng về ổ, đồ ăn nướng chín rồi ta mang xuống cho.”

 

Bạch Tinh Tinh nhẹ nhàng lắc đầu, “Không lạnh, gió ấm mà.” Có điều… ban đêm chắc chắn vẫn lạnh.

 

“Chàng có biết làm da thú không?” Bạch Tinh Tinh đắn đo một lúc rồi hỏi.

 

Chịu đựng một hai ngày thì được, nhưng Curtis nhanh nhất cũng phải bảy tám ngày nữa mới tới, ngày nào cũng lạnh, nàng không tự tin là mình sẽ không bị bệnh.

 

Moore dừng lại một lúc, rồi khẳng định: “Ta sẽ học.”

 

Vai Bạch Tinh Tinh xịu xuống, không nên ôm hy vọng vào Moore, trước khi trưởng thành chàng đã sống một cuộc sống hoàn toàn hoang dã!

 

Đúng rồi, đám ưng con không thể lấy lửa, chắc chắn cũng ăn tươi nuốt sống. Xem kìa, hôm nay chỉ có họ nướng thịt trên đỉnh núi.

 

Bạch Tinh Tinh xem như đã hiểu, thực ra tập tính của thú nhân không khác gì dã thú thực sự, ăn chín chỉ là để cải thiện khẩu vị, đối với thịt tươi vẫn không hề bài xích. Chưa bao giờ ăn, chẳng qua là để che giấu thú tính trước mặt giống cái mà thôi.

 

Ăn no xong, Bạch Tinh Tinh nằm trên tảng đá còn vương hơi ấm của mặt trời, nhìn ba vầng “trăng” sáng trên trời, bất giác nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy bầu trời đêm ở thế giới khác.

 

Bên bờ thác nước, Curtis trong mắt nàng còn rất xa lạ, tồn tại như một con quỷ.

 

Thoáng chốc, cảnh đời đã đổi thay, nàng đã không thể rời xa tên Xà thú lạnh lùng đó nữa.

 

Curtis, Parker, các chàng bây giờ đang ở đâu? Còn bao lâu nữa mới tìm được ta?

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Nghe tiếng sóng biển dạt dào, ánh mắt Bạch Tinh Tinh mơ màng, từ từ chìm vào giấc ngủ.

 

Moore ném xương của bữa ăn xuống biển, tiện thể rửa sạch mỏ và móng vuốt, quay về thấy Bạch Tinh Tinh đã ngủ, ánh mắt kiềm chế cả ngày trở nên trần trụi và táo bạo.