Tác giả: Bạch Đầu Mộng
Bella cũng quay đầu lại nhìn Bạch Tinh Tinh, khinh thường cười nhạo một tiếng.
Lúc này Bạch Tinh Tinh mới phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, nàng xấu hổ cúi đầu, chuẩn bị rời đi.
Bella hít hít mũi, chỉ vào Bạch Tinh Tinh nói: “Chờ đã, ngươi cầm gì trong tay thế?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Bạch Tinh Tinh khựng lại, nhìn đồ vật trên tay, nói: “Vừa rồi Moore đến tìm ta, ta tưởng hắn đến đón ta đi nên mang theo hết hành lý.”
“Ta hỏi ngươi cầm đồ ăn gì trong tay.” Bella vừa nói vừa hít hít mũi, còn l.i.ế.m cả khóe miệng.
Bạch Tinh Tinh cười cười, giơ miếng thịt nướng được gói trong lá cây lên, “Ngươi nói cái này sao? Đây là thịt nướng mà ta nói đó, ngươi muốn thử không?”
“Đem qua đây cho ta.” Bella ngẩng cao cằm, hất hàm ra lệnh.
Alva đã biến lại thành người, mặc váy da thú vào, bước đến bên cạnh Bạch Tinh Tinh, chìa tay ra.
Bạch Tinh Tinh mở gói lá ra, vốn định chia cho Bella một ít, không ngờ Alva lại vươn tay lấy hết.
“Này!”
Tiếng kêu của Bạch Tinh Tinh làm Alva quay đầu lại nhìn nàng, “Còn chuyện gì?”
Đây là thức ăn cả ngày của ta đó!
Bạch Tinh Tinh thầm nghĩ trong lòng, nhưng rồi lại nghĩ, mình ở nhờ nhà người ta, dù sao cũng phải trả chút tiền thuê nhà, liền thôi, “Không có gì, cứ cầm đi.”
Thôi vậy, hôm nay ăn hạt thông, ngày mai nhờ Moore mang thêm đồ ăn về là được.
“Thịt nướng này thơm quá.” Bella ôm lấy miếng thịt, c.ắ.n một miếng, đôi mắt sáng rực lên.
Alva vui vẻ cười, còn cố ý liếc về phía Bạch Tinh Tinh, lại thấy nàng đang ôm bụng, buồn bã bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Tinh Tinh trở về cái tổ nhỏ của mình, lôi quả thông ra, đập hai hạt ném vào miệng.
Nàng chưa từng ăn hạt thông sống, mùi vị cũng không tệ, bổ sung chút hạt cho con hình như cũng tốt.
Bạch Tinh Tinh tự an ủi, nhưng ăn được mấy chục hạt thì thấy ngấy kinh khủng, hạt thông quá nhiều dầu. Rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, nàng liền bóc cho Bella.
“Bạch Tinh Tinh.”
Tiếng Alva vọng đến từ phía thân cây, Bạch Tinh Tinh cũng không buồn đứng dậy, cứ ngồi trên đất nhích ra ngoài, “Alva? Ngươi tìm ta có việc gì sao?”
Alva một tay cầm tấm da thú màu vàng, tay kia xách một cục lông màu xám. Bạch Tinh Tinh cũng không nhận ra là con vật gì, nó đang giãy giụa loạn xạ, trông ngây thơ vô tội.
“Trả lại ngươi đồ ăn, còn có da thú.” Alva nói, đưa đồ vật về phía Bạch Tinh Tinh.
Hiếm khi được một chàng khổng tước đối xử tử tế, Bạch Tinh Tinh quả thực vừa mừng vừa sợ, đưa hai tay ra nhận.
Cục lông xám đột nhiên giãy giụa kịch liệt, Bạch Tinh Tinh hét lên một tiếng, luống cuống tay chân ôm lấy nó, nhưng vẫn để nó nhảy ra khỏi lòng bàn tay.
Cục lông xám chạy một vòng trong phòng, rồi đột nhiên phóng ra ngoài, bị Alva một chân dẫm lên sàn.
“Chít chít~” Cục lông xám nhỏ ngọ nguậy tứ chi ngắn cũn, kêu ré lên.
Bạch Tinh Tinh thở phào, ngẩng đầu cười ngượng ngùng với Alva, “Vật nhỏ này ngươi vẫn nên mang đi đi, cho ta ta cũng không biết giết, ăn không hết.”
“Đồ ngốc.” Alva khẽ mắng, nghĩ đến việc giống cái trong bộ lạc của mình cũng chẳng ai biết xử lý mấy thứ này, hắn cũng không nói gì thêm.
Ánh mắt dừng lại trên mặt Bạch Tinh Tinh, Alva “A” lên một tiếng, cúi xuống, duỗi tay nâng cằm nàng lên.
Bạch Tinh Tinh bị buộc phải ngẩng mặt lên, tóc tuột ra sau gáy.
Ở khoảng cách gần, Bạch Tinh Tinh nhìn thấy hàng mi cong vút màu xanh lam của Alva, dài không tưởng, giống như một chiếc quạt lộng lẫy. Đôi mắt như được bút mực tỉ mỉ vẽ nên, con ngươi màu xanh đen vô cùng quyến rũ.