Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 342: Bị xem là tình địch giả tưởng



Tác giả: Bạch Đầu Mộng

 

Bạch Tinh Tinh dùng hai loại gia vị này ướp thịt một lúc rồi đặt lên giàn nướng.

 

Ngửi thấy mùi thịt quen thuộc, niềm vui trong mắt Alva dần hiện rõ, “Chính là mùi này.”

 

Bạch Tinh Tinh dùng lá cây gói thịt nướng lại, xé một cái đùi sau đưa cho hắn.

 

“Học được chưa.”

 

Alva nhìn miếng thịt trước mặt, ngẩn ra, “Cho ta?”

 

“Ngươi cũng thử đi, một mình ta ăn không hết.” Bạch Tinh Tinh xé chiếc đùi còn lại, tự mình gặm.

 

Alva cười, nhận lấy miếng thịt nướng, đột ngột nói: “Ở chỗ chúng ta, đưa thức ăn cho người khác phái có nghĩa là thích đối phương.”

 

“Phụt!” Bạch Tinh Tinh phun ra một ngụm thịt vừa nhai, tiếp theo là một tràng ho sặc sụa.

 

Alva ăn thịt ngấu nghiến, món ngon trong miệng khiến hắn không thể dừng lại được, nói năng không rõ: “Nhưng mà, ta cho ngươi hạt thông là đại diện cho bộ lạc, không liên quan gì đến ta.”

 

“Ta biết.” Bạch Tinh Tinh cũng cắm đầu ăn.

 

Nhìn người giống cái đang cúi đầu, mái tóc hơi xoăn rối tung trên vai, có chút khô, Alva không nhịn được nói: “Ăn nhiều hạt thông một chút, tốt cho lông tóc.”

 

“Lông tóc?” Bạch Tinh Tinh ngẩn ra, liếc nhìn Alva, thấy hắn đang nhìn tóc mình mới phản ứng lại, “À à, biết rồi, cảm ơn.”

 

Phía sau một cái cây, sắc mặt Bella tối sầm đến đáng sợ, cô ta dậm chân một cái rồi giận dỗi bỏ đi.

 



 

Đêm đầu tiên ở tộc Khổng Tước, Bạch Tinh Tinh có chút mất ngủ. Đến thế giới thú đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên nàng ngủ một mình, có chút không quen.

 

Ngày hôm sau, Bạch Tinh Tinh đương nhiên dậy muộn.

 

“Tiêu rồi, Moore!”

 

Bạch Tinh Tinh vò vò tóc, sửa lại váy rồi bước ra khỏi nhà gỗ.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cút! Ta không ăn hạt thông của ngươi!”

 

Từ xa nghe thấy tiếng hét của một giống cái, Bạch Tinh Tinh nhìn về phía đó, lại thấy Alva bị đuổi ra ngoài, vị trí chính là nhà gỗ của Bella.

 

Alva nhận ra ánh mắt của Bạch Tinh Tinh, liếc nhìn nàng một cái. Bella trong phòng thấy vậy, liền đi ra, thấy Bạch Tinh Tinh, cô ta liền trợn mắt.

 

“Cút!” Bella đột nhiên hét lớn một tiếng, cũng không biết là nói với Bạch Tinh Tinh hay là với Alva.

 

Alva lo lắng, quỳ một gối trước mặt Bella, giọng điệu hèn mọn, “Nàng đã nói năm nay động d.ụ.c sẽ giao phối với ta, nàng đổi ý rồi sao? Tại sao?”

 

“Ngươi đi theo đuổi nó đi, ta không cần ngươi.” Bella lạnh lùng nói.

 

Bạch Tinh Tinh kinh ngạc.

 

Alva liếc nhìn Bạch Tinh Tinh một cái, ánh mắt đó khiến nàng không rét mà run, mang theo oán hận và giận cá c.h.é.m thớt. Bạch Tinh Tinh cảm thấy có chuyện không ổn.

 

Không nghe họ nói chuyện nữa, Bạch Tinh Tinh cẩn thận xuống cây, chạy ra ngoài bộ lạc.

 

Moore đứng thẳng tắp bên bờ sông, không biết đã đứng bao lâu. Thấy Bạch Tinh Tinh, khuôn mặt như tượng gỗ của hắn từ từ nở một nụ cười nhạt.

 

“Nàng đến rồi.”

 

“Chào buổi sáng.” Bạch Tinh Tinh gượng cười, ngồi phịch xuống bờ sông, thở dài.

 

Moore cũng ngồi xuống, đưa một tấm da thú còn vương mùi m.á.u nhàn nhạt cho Bạch Tinh Tinh xem, “Đây là ta làm hôm qua, làm không được tốt lắm, lót ngủ chắc cũng tạm được. Ngày mai ta sẽ mang cho nàng tấm da tốt hơn.”

 

“Cảm ơn.”

 

Sự lạnh nhạt của Bạch Tinh Tinh làm vẻ mặt Moore lạnh đi, hắn giữ chặt hai vai nàng, hỏi: “Không vui à? Bọn họ đối xử không tốt với nàng sao?”

 

Bạch Tinh Tinh ngước mắt nhìn hắn, chần chừ một lát rồi lắc đầu.

 

“Ta chỉ nhớ Parker và Curtis thôi.” Bạch Tinh Tinh nói.

 

Không thể gây thêm phiền phức cho Moore được, sau này cố gắng tránh mặt Bella và Alva là được.

 

Moore buông Bạch Tinh Tinh ra, cười một cách thê lương.