Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 373: Đến đây với mẹ nào



 

Chỉ là thực lực và vị trí của hắn trong lòng Bạch Tinh Tinh đều không bằng Moore, muốn vào cũng không vào được.

 

Bạch Tinh Tinh gắng sức ngước mắt nhìn, giọng nói yếu ớt nhưng vội vàng: “Mau cho ta xem.”

 

Moore tay dài chân dài, chỉ cần vươn tay ra là đã nhặt được sinh linh nhỏ bé trên sàn nhà lên.

 

Đó là một cục thịt ướt sũng, bên ngoài bọc một lớp nhau thai màu vàng nhạt trong suốt. Moore không hề chê bẩn, dùng tay kia cẩn thận bóc lớp nhau thai ra.

 

Tư thế này khiến Bạch Tinh Tinh hoàn toàn nép vào lòng Moore, nhưng nàng không còn tâm trí để ý đến điều đó, toàn bộ sự chú ý đều đã bị sinh linh nhỏ bé này chiếm lấy.

 

Lông của chú báo con vừa mềm vừa mịn, có thể thấy được làn da hồng hào. Nó nằm trong lòng bàn tay Moore, chỉ dài hơn lòng bàn tay một chút, bụ bẫm như một chiếc bánh bao mới ra lò.

 

Khoảnh khắc đó, Bạch Tinh Tinh quên cả thở, miệng há hốc kinh ngạc.

 

Sinh linh yếu ớt như vậy, thật sự là kẻ đã làm nàng đau bụng đến đứng ngồi không yên lúc thai động sao?

 

“Meo ô~”

 

Khi nhau thai được bóc ra, chú báo con mở miệng, phát ra tiếng kêu non nớt của mèo con.

 

Sau đó, chú báo con mở đôi mắt màu vàng sẫm trong veo. Giống như một dòng suối trong có ma lực, màu đồng tử của đứa trẻ rất sâu, như hổ phách đã qua lắng đọng.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Đối diện với đôi mắt của sinh linh sơ sinh đó, linh hồn của Bạch Tinh Tinh như bị hút vào.

 

Giống hệt Parker.

 

Khóe mắt Bạch Tinh Tinh lăn dài một giọt nước mắt, nửa là cảm động, nửa là bi thương.

 

Parker thế mà thật sự không đến kịp, Curtis cũng không có ở đây.

 

Họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vì mang thai, Bạch Tinh Tinh cả ngày chỉ ở trong phòng, cùng lắm là đi dạo dưới gốc cây, nàng dường như đã rất lâu không được ra ngoài.

 

Bạch Tinh Tinh đột nhiên có một ảo giác hoang đường — bộ lạc Khổng Tước giống như một nhà tù hoa lệ.

 

Moore dùng ngón tay chọc chọc chú báo con, chú bé ngọ nguậy mấy cái chân mềm như sợi mì, run rẩy đứng dậy trong lòng bàn tay Moore.

 

Bạch Tinh Tinh lập tức hoàn hồn, cũng không dám thở mạnh, sợ sẽ thổi ngã sinh linh bé bỏng vừa mới khó khăn đứng dậy.

 

“Nhỏ quá…” Bạch Tinh Tinh khẽ kinh hô, đang định đưa tay sờ nó thì trong bụng đột nhiên đau nhói.

 

“A!”

 

“Lại đau? Nàng đừng nhìn con nữa, mau sinh đi.” Moore vội đặt chú báo con lên một tấm da thú bên cạnh, hai tay ôm chặt lấy cơ thể Bạch Tinh Tinh.

 

Bạch Tinh Tinh c.ắ.n chặt môi dưới, khuôn mặt tái nhợt đẫm mồ hôi hiện lên vẻ đau đớn.

 

Đứa thứ hai dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ khoảng một phút là đã ra đời. Bạch Tinh Tinh nghỉ ngơi một lát, rồi dồn sức sinh tiếp đứa thứ ba.

 

Trong bụng tạm thời không còn đau nữa, Bạch Tinh Tinh mềm nhũn trong lòng Moore. Chỉ một lúc sau, người nàng đã ướt đẫm mồ hôi, chân tóc cũng ướt sũng.

 

“Sinh xong rồi à?” Moore ôm Bạch Tinh Tinh, một lúc lâu sau mới hỏi.

 

Bạch Tinh Tinh thở hổn hển mấy hơi mới gắng sức mở miệng: “Ừm… Hình như, không còn động tĩnh gì nữa.”

 

Moore liền ôm Bạch Tinh Tinh đứng dậy, một tay ôm nàng, một tay cúi xuống trải một tấm da thú sạch sẽ lên sàn nhà, rồi đặt nàng lên.

 

Bạch Tinh Tinh mệt lả, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến những chú báo con, nàng nghiêng đầu nhìn chúng.

 

“Meo ô~ meo ô~”

 

Những chú báo con kêu theo bản năng, nhau thai đều đã được Moore lau sạch, trên người ướt sũng, còn vương lại những vệt ẩm màu vàng nhạt. Chúng loạng choạng đứng dậy, vặn vẹo cái cổ ngắn cũn gần như không có, nhìn về phía Bạch Tinh Tinh, lảo đảo đi tới.

 

Bạch Tinh Tinh mỉm cười, đưa bàn tay mềm mại như cục tẩy về phía chúng, dịu dàng nói: “Ngoan, đến đây với mẹ nào.”