Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 387: Phương thuốc của Bạch Tinh Tinh



 

 

Parker một tay che trên đầu Bạch Tinh Tinh, ôm nàng đi về phía hang động: “Trời mưa rồi, chúng ta vào trong trú.”

 

Bạch Tinh Tinh nhìn hang động đen kịt, trong lòng xót xa, gật đầu nói: “Được.”

 

Hang động không có nhiều thay đổi, vách đá vẫn đen như mực.

 

“Meo ô~ meo ô~”

 

Trong tấm da thú, các con non kêu lên.

 

Bạch Tinh Tinh cố gắng xốc lại tinh thần, mở tấm da thú ra nhìn, “Chúng nó ị rồi.”

 

“Lũ nhóc thối, không biết giữ vệ sinh gì cả.” Parker khẽ mắng, bế từng con ra đặt xuống đất.

 

Các chú báo con có chút lạ lẫm với Parker, sợ sệt nhìn chân hắn một lúc rồi đồng loạt quay đầu đi về phía Bạch Tinh Tinh.

 

“Chàng nhẹ nhàng thôi, dọa chúng nó bây giờ.” Bạch Tinh Tinh trách Parker một câu, rồi ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vuốt ve đầu các con non.

 

“Giống đực sức lực vốn lớn như vậy, ta đã rất nhẹ tay rồi.” Parker ủy khuất nói, phủi phủi tấm da thú dính phân, lật mặt kia trải xuống đất rồi đỡ Bạch Tinh Tinh ngồi xuống.

 

“Nàng đừng quá cưng chiều chúng, chỉ là con đực thôi, không phải con cái, ngã vài cái cũng không c.h.ế.t được.”

 

Bạch Tinh Tinh lườm hắn một cái, sao Parker không thể cẩn thận giống như Moore được?

 

Nhắc đến Moore, vẻ mặt Bạch Tinh Tinh lại ảm đạm, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

 

Những lời vừa rồi của nàng cũng chỉ là nhất thời nóng giận, bình tĩnh lại, liền cảm thấy đã quá lời.

 

Dù sao Moore cũng đã cứu mình, giúp đỡ không ít, dù có muốn g.i.ế.c hắn cũng không nên là mình.

 

Chỉ cần Curtis bình an, Bạch Tinh Tinh quyết định sẽ không quan tâm đến chuyện của Moore nữa, nhưng cũng sẽ không can thiệp vào việc báo thù của Curtis.

 

“Parker.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Hửm?” Parker liếc nhìn Bạch Tinh Tinh một cái, cố tình làm động tác đặt con báo xuống nhẹ nhàng hơn, để cho nàng xem.

 

“Đừng động đến Moore vội, đợi tìm được Curtis, chuyện của Moore cứ giao cho hắn.” Bạch Tinh Tinh nói.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

“Nàng đúng là mềm lòng, nhưng ta đã xả giận rồi, không sao cả.” Parker bất lực lườm Bạch Tinh Tinh một cái, rồi lại nói: “Ta thật muốn nhốt nàng trong nhà, không cho gặp bất kỳ giống đực nào, để nàng khỏi có ngày mềm lòng mà chấp nhận ai đó.”

 

Bạch Tinh Tinh nửa đùa nửa thật nói: “Được thôi.”

 

“Hả?” Parker ngơ ngác.

 

Bạch Tinh Tinh không có mặt mũi để nói cho hắn biết, mình thật sự đã chuẩn bị chấp nhận Moore.

 

Các chú báo con lại kêu lên từng tiếng một. Với kinh nghiệm làm mẹ một ngày, Bạch Tinh Tinh lập tức hiểu ra, các con đói rồi.

 

“Cái đó, Parker, có chuyện này muốn chàng giúp.”

 

“Chuyện gì?”

 

Khuôn mặt tái nhợt của Bạch Tinh Tinh ửng lên hai vệt hồng, nàng ôm các con vào lòng, lẩm bẩm: “Cái đó… sữa của ta không ra được.”

 

Parker luống cuống trong chốc lát, ánh mắt dừng lại trên n.g.ự.c Bạch Tinh Tinh, kỳ quái nói: “Không ra được? Tại sao? Vậy mấy đứa nhỏ ăn gì?”

 

Parker lại nhìn về phía các con non, trông chúng rất có sức sống, không giống bị đói.

 

Bạch Tinh Tinh lờ đi hai câu hỏi đầu, chỉ trả lời câu cuối, “Moore đã bắt một con báo hoang cho chúng, chúng nó đã ăn được hai bữa sữa báo rồi.”

 

“Bảo sao bộ lạc Khổng Tước lại còn nuôi báo hoang.” Parker vừa nói vừa một tay nắm lấy n.g.ự.c Bạch Tinh Tinh, bóp bóp, kinh ngạc hô lên: “Lớn hơn nhiều thật!”

 

Tay hắn to, trước đây miễn cưỡng có thể một tay che hết n.g.ự.c Bạch Tinh Tinh, bây giờ hoàn toàn không được, chỉ có thể che được một nửa. Cảm giác cũng không giống lắm, bên trong có những cục lợn cợn, đây là sữa sao?

 

“Ái da.” Bạch Tinh Tinh vặn người né tay Parker, vừa xấu hổ vừa bực bội, mặt càng đỏ hơn.

 

“Chàng nắn đau quá, n.g.ự.c bây giờ vốn đã đau rồi, chàng còn dùng sức như vậy.” Bạch Tinh Tinh tay xoa ngực, khẽ day day, vẫn còn đau âm ỉ, lại còn căng tức.