Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 395: Tìm được bờ biển



 

 

Bạch Tinh Tinh nín thở tập trung, trong đầu mường tượng ra hình bóng của Curtis, nhưng hồi lâu vẫn không cảm ứng được gì.

 

“Nhắm mắt lại, nàng cứ chỉ đại một hướng đi, chúng ta cứ đi bừa xem sao.” Parker lại nói.

 

“Thử xem vậy.” Bạch Tinh Tinh nhắm mắt lại, cảm nhận Parker đang di chuyển. Nàng cảm thấy hướng nào cũng có khả năng, trong lòng vô cùng mờ mịt, vì thế cũng không vội chỉ đường.

 

Đi được hơn mười phút, Bạch Tinh Tinh mới đưa tay ra: “Bên kia.”

 

Parker lập tức đi về phía Bạch Tinh Tinh chỉ, chẳng bao lâu sau, trước mắt họ hiện ra một con sông.

 

“Phía trước là nước.”

 

Nghe Parker nói, Bạch Tinh Tinh mừng như điên, bỗng chốc mở bừng mắt.

 

“Curtis thích bơi, chắc chắn chàng ở dưới sông.” Bạch Tinh Tinh vui vẻ khôn xiết, cựa quậy đôi chân đòi xuống.

 

Parker đặt Bạch Tinh Tinh xuống rồi chạy đến bờ sông nhìn xem.

 

“Chàng đang ngủ đông dưới nước sao?… Nếu bị bỏng, quả thật rất có khả năng sẽ trốn vào trong nước. Ta nhớ chàng thường hay ngâm mình dưới nước, chàng có thể thở ở dưới đó sao?”

 

“Chắc là không được, chàng chưa từng nói chi tiết, nhưng chắc chắn có thể ở dưới nước rất lâu. Chúng ta cứ đi dọc bờ sông tìm trước đã.” Bạch Tinh Tinh đề nghị.

 

“Được.”

 

Parker bẻ một cành cây thẳng tắp, vừa đi vừa chọc xuống đáy nước, cảm thấy có gì đó không đúng liền lặn xuống xem. Cứ thế đi mãi, cuối cùng họ đến bờ biển.

 

Đây là một con sông đổ ra biển lớn.

 

Lớp cát trắng mịn khẽ cọ vào lòng bàn chân nóng rực của Bạch Tinh Tinh, nàng thử đặt chân lên bãi cát dưới ánh mặt trời. Nắng hôm nay không quá gắt, cát chỉ ấm áp chứ không bỏng rát, Bạch Tinh Tinh lúc này mới yên tâm bước đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sẽ không trôi ra biển rồi chứ.” Bạch Tinh Tinh nheo mắt nhìn ra biển rộng.

 

Parker nghĩ đến cảnh Curtis bất tỉnh nhân sự bị nước cuốn ra biển lớn mà thấy buồn cười, nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của Bạch Tinh Tinh, hắn vội nén cười, phân tích nói: “Nếu chàng bị ngất rồi bị cuốn ra biển, nói không chừng vì cách quá xa nên không cảm ứng được nàng nữa.”

 

Bạch Tinh Tinh bất giác dừng bước, trong lòng dâng lên một nỗi hoảng sợ.

 

“Chàng thật sự bị cuốn đi rồi.” Bạch Tinh Tinh che miệng, vẻ mặt như sắp khóc: “Nếu không sao đến giờ vẫn chưa tìm ta?”

 

Parker vừa nói xong liền hối hận, vội ôm lấy vai Bạch Tinh Tinh an ủi: “Ta chỉ nói bừa thôi, nàng nghĩ lại xem, nếu chàng không cảm ứng được nàng, thì nàng lại càng không thể cảm ứng được chàng. Như vậy thì con đường chúng ta tìm là sai rồi.”

 

“Phải ha.” Trái tim đang treo lơ lửng của Bạch Tinh Tinh hạ xuống, nàng vỗ trán: “Ta ngốc thật.”

 

“Meo ô~”

 

Đám báo con cảm thấy người lớn không đi nữa thì bắt đầu kêu lên.

 

“Thả chúng nó ra đi một lát đi, chắc là chúng muốn đi vệ sinh rồi.” Bạch Tinh Tinh nói với Parker.

 

Parker liền thả một bên tấm da thú ra, ba con báo con tròn vo như cục thịt “bịch bịch bịch” rơi xuống cát, ngã chỏng vó.

 

Chúng vẫy vẫy tứ chi như con rùa lật ngửa, con cả và con thứ hai gần như cùng lúc bò dậy. Lớp cát mềm mại dưới chân khiến chúng thấy mới lạ, liền co giò chạy đi.

 

Con út tuy được mẫu thân chăm sóc đặc biệt, nhưng thân hình vẫn nhỏ hơn các anh một chút, phản ứng cũng chậm hơn. Nó loay hoay một lúc lâu mới đứng dậy được, rồi vội vàng đuổi theo các anh.

 

Nhìn dáng vẻ vui đùa của bọn trẻ, Bạch Tinh Tinh mỉm cười nói: “Nơi này đúng là một chỗ tốt, tiện cho bọn nhỏ vui chơi, không cần lo chúng trốn đi đâu không tìm thấy.”

 

Parker thì cảnh giác quan sát xung quanh, đặc biệt là những nơi có cây cối.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

“Vậy sau này chúng ta thường xuyên đến đây.”

 

“Ừm.”

 

Bạch Tinh Tinh vuốt lại vạt váy, ngồi xuống bãi cát, dùng móng tay nhọn vẽ một hình trái tim trên nền cát trắng.