Bạch Tinh Tinh im lặng không nói.
Làm thế nào để xuống biển? Làm một cái bè gỗ ra mặt biển, Curtis ở gần cảm ứng được nàng, có tỉnh lại không?
Ai, có tàu ngầm thì tốt rồi.
“Tinh Tinh, bọn nhỏ muốn b.ú sữa, nàng có sữa không?”
Giọng của Parker cắt ngang suy nghĩ của Bạch Tinh Tinh.
Bạch Tinh Tinh xoay người, nhận lấy đám báo con từ tay Parker, thành thạo cho hai con bú. Parker bế ngang Bạch Tinh Tinh lên, nhanh chân đi đến một cây đại thụ, phía sau gót chân là một con báo con đang kêu meo meo.
Bạch Tinh Tinh quay đầu nhìn lại, sao lại là con út. Hơi không để ý là lại bỏ sót nó.
Cũng may sữa của Bạch Tinh Tinh thường rất dồi dào, con út rất ít khi bị đói.
Sau khi bọn trẻ ăn no, để chúng vui đùa trên bãi cát một lúc. Lúc trở về, đi qua đường cũ, Parker đột nhiên dừng bước.
“Sao vậy?” Bạch Tinh Tinh hỏi.
Parker nghi hoặc nhìn xung quanh, không có nguồn nước, “Kỳ lạ, sao ở đây lại có mùi cá?”
“Chỗ nào vậy?”
Parker quay đầu lại ngửi một lúc, “Chỗ nào cũng có.”
Bạch Tinh Tinh buồn cười vò mớ tóc vàng trên đầu Parker, nói: “Ta thấy chàng thèm ăn cá thì có, chắc là có con vật nào đó bắt cá thôi. Được rồi, hôm nay chúng ta ăn cá.”
Nghe được ăn cá, sự nghi ngờ trong đầu Parker lập tức tan biến, hắn hưng phấn nói: “Được thôi, lát nữa ta đi bắt cá.”
Bước đi như bay rời đi, một lúc sau, một người đàn ông trần truồng đi đến đây.
Lam Trạch đã sớm bị quay cho chóng mặt, cơ thể khô ráo khiến hắn không thể tập trung suy nghĩ.
Đây là đâu? Ta là ai? Ta muốn làm gì?
Trong đầu lóe lên một loạt câu hỏi triết học sâu sắc, sau đó, Lam Trạch khẳng định một điều: Nước! Phải tìm được nguồn nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trở lại con sông nhỏ, cơ thể được nước làm ẩm, đầu óc Lam Trạch mới tỉnh táo trở lại.
Khói bếp bốc lên từ trong rừng núi, Lam Trạch cong môi cười, tìm được rồi.
Có bài học lần trước, lần này Lam Trạch đào một cái hang trong sông, luôn canh giữ ở dưới sông ngay dưới chỗ có khói bếp. Trưa hôm đó, liền thấy báo thú xuống núi.
Lam Trạch lập tức chui vào trong hang, đợi báo thú vừa rời đi, lập tức hóa thành hình người chạy lên núi.
Bạch Tinh Tinh đang ở trong sơn động bị chặn cửa, chơi đùa với đám báo con, ánh sáng tối sầm lại, nàng còn tưởng là Parker đã trở về.
“Parker?” Sao về nhanh vậy?
Câu nói tiếp theo còn chưa kịp nói ra, Bạch Tinh Tinh liền phát hiện có gì đó không ổn.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Ngược sáng, Bạch Tinh Tinh không thấy rõ người phía sau ánh sáng là ai, nhưng ánh mắt xa lạ đó khiến trong lòng nàng tức khắc nổi hồi chuông cảnh báo.
Không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, Bạch Tinh Tinh ôm lấy ba con báo con, lặng lẽ lùi vào sâu trong sơn động.
“Cầm?” Lam Trạch khẽ gọi về phía sơn động.
Bạch Tinh Tinh còn chưa phân tích được âm tiết đơn đó có nghĩa là gì, trong sơn động đột nhiên sáng bừng lên, tảng đá đã bị dời đi.
Ở cửa sơn động sáng chói, hiện ra một thân hình nam tính thon dài, bước những bước ưu nhã đi vào trong sơn động.
Bạch Tinh Tinh nín thở.
Người đàn ông đứng ngược sáng, không thấy rõ mặt mũi, điều này càng làm cho trong lòng Bạch Tinh Tinh thêm phần kinh hãi mơ hồ.
Đây là ai? Không có đuôi, là thú đực của tộc Khổng Tước sao? Hay là thú đi lạc?
Quan trọng nhất là, hắn muốn làm gì?
Bạch Tinh Tinh vừa chú ý người đàn ông, vừa nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm vũ khí có thể phòng thân.
Đám báo con dường như cũng cảm nhận được không khí căng thẳng, trợn tròn đôi mắt màu vàng cam nhìn người đến, trong mắt không có sợ hãi, vì chúng không cảm nhận được hơi thở của kẻ săn mồi.
“Cầm, mau đi cùng ta!” Lam Trạch mừng như điên bước tới, giữ chặt cánh tay giống cái rồi lôi ra ngoài.