“Lam Trạch nói hắn đã cứu được giống cái về, Cầm bị ngoại tộc cướp đi sao?”
“Không! Điều này không phải sự thật, ta không dám tưởng tượng hậu quả nếu Cầm bị cướp đi.”
Mọi người bàn tán xôn xao, trong chốc lát trong biển ồn ào đến không nghe rõ một câu.
“Yên lặng!”
Kim vừa cất tiếng, trong biển lập tức im phăng phắc.
“Cầm quả thực đã bị cướp đi, vào mười năm trước.”
Lời vừa nói ra, bầy cá cũng không ồn ào, ngược lại chìm vào sự im lặng càng sâu hơn.
Kim tiếp tục nói: “Vì sự tồn tại của chủng tộc, ta đã giấu kín tin tức này, chỉ cử những cường giả có tư cách giao phối lên cạn tìm kiếm. Bây giờ Cầm đã trở về, nguy cơ của tộc ta đã qua.”
“Không phải!”
Một giọng nói trong trẻo cắt ngang lời Kim, tất cả nhân ngư đều đổ dồn ánh mắt về phía Bạch Tinh Tinh.
Bị hàng vạn cặp mắt nhìn chằm chằm, Bạch Tinh Tinh đột nhiên có chút run sợ, khí phách vừa rồi đã vơi đi hơn một nửa.
“Ta không phải Cầm, các ngươi chưa từng gặp Cầm sao? Không thể nào không có ai nhận ra nàng chứ.”
Bạch Tinh Tinh không thể tưởng tượng được, điều khiến nàng khó hiểu nhất là, thân phận của Cầm dường như không chỉ đơn giản là một giống cái, xem thái độ của hàng vạn nhân ngư này, quả thực như đang cung phụng nàng làm nữ vương!
Kim cách lớp màng mỏng chạm vào mặt Bạch Tinh Tinh, bị ngăn lại bên ngoài.
“Xem ra nàng thật sự rất thích thú đực trên cạn.” Kim ý có điều chỉ mà nhìn đám báo con trong lòng Bạch Tinh Tinh, “Vì hắn, đến cả thân phận và trách nhiệm của mình cũng từ bỏ.”
Bạch Tinh Tinh ngước mắt nhìn thẳng vào Kim, khó chịu nói: “Ngươi biết ta không phải.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngữ khí của Bạch Tinh Tinh là khẳng định, chứ không phải nghi vấn. Nhân ngư này có bốn đạo thú văn, địa vị hiển nhiên cũng cao nhất, nghe lời hắn nói, chắc chắn là rất quen thuộc với Cầm.
Vốn dĩ nhân ngư màu lam đã tin rồi, con cá này cố tình lừa dối, muốn thêm một giống cái cho bộ lạc có thể hiểu được, nhưng thủ đoạn này cũng quá hèn hạ.
“Nàng là.” Kim chắc chắn nói.
Bạch Tinh Tinh còn muốn tranh cãi với hắn, nhưng chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của hắn, cơ thể run lên.
“Meo ô ~”
Đám báo con vốn dĩ rất tò mò về nơi này, đột nhiên run lẩy bẩy. Bạch Tinh Tinh đau lòng ôm lấy chúng, biết mình đang bị uy hiếp.
Đè nén sự khó chịu trong lòng, Bạch Tinh Tinh quay đầu đi, coi như mặc nhận.
Kim khẽ mỉm cười, ôm lấy bong bóng bơi về phía đáy biển, “Ta đưa nàng về.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Bạch Tinh Tinh theo bong bóng cùng nhau chìm xuống, bong bóng này dường như tự thân có một năng lượng trọng lực, loại vận động đi xuống này theo lý thuyết người ta sẽ có cảm giác không trọng lượng như đi thang máy, nhưng nàng lại cảm thấy như đang đi trên đất bằng.
Đàn nhân ngư đuổi theo phía sau, có con vui mừng, có con cô đơn.
Thái độ của Bạch Tinh Tinh đối với họ quá lạnh nhạt, khiến họ đau lòng, cũng khiến họ chạnh lòng.
“Nàng bị ngoại tộc cướp đi, là chúng ta vô năng, không bảo vệ tốt cho nàng, nàng sẽ yêu người mạnh hơn cũng là tự nhiên, ta không oán nàng. Ba con báo con này chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc tốt, yên tâm trở về đi.”
Nửa đoạn đầu của lời nói, Kim đã tẩy trắng cho “Cầm” trước mặt mọi người, nửa câu sau, cũng coi như là trấn an Bạch Tinh Tinh.
Bạch Tinh Tinh lúc này có thể khẳng định, Kim chính là đang uy h.i.ế.p mình. Nếu nàng không đồng ý, nhân ngư này có lẽ sẽ ra tay với con của nàng.
Thôi, không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Nàng muốn tìm Curtis trong biển, hợp tác với nhân ngư là cơ hội thành công cao nhất. Curtis có thể từ trong biển mang Cầm đi, chắc chắn cũng có thể mang mình đi.
Chỉ cần tìm được Curtis, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.
Sau khi Kim nói ra những lời đó, cảm xúc của các nhân ngư đã tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là Lam Trạch trong lòng vẫn rất không thoải mái, hắn đã từng thấy giống cái và thú đực trên cạn ở chung, nhưng thân mật. Nhưng đối với nhân ngư bọn họ, lại kém xa.