Curtis ở trong biển, Tinh Tinh là muốn nhân tiện tìm hắn trong biển sao?
Nhưng mà…
“Ngươi nói Kha, Đế, Tư là con báo của ta?”
“Nếu không thì sao?” Lam Trạch kỳ quái nhìn Parker một cái.
Parker suýt chút nữa đã bật cười, Tinh Tinh quá nghịch ngợm.
Gây ra một chuyện hiểu lầm như vậy, Parker đã bình tĩnh lại vài phần, bưng cá bơi vào bờ.
Dù sao đi nữa, phải cho Tinh Tinh ăn no trước đã. Tinh Tinh đã ở dưới đáy biển, hắn không thể lặn xuống được nữa, chỉ có thể trông cậy vào Curtis.
Cá nhanh chín, chỉ lát sau Parker đã hầm được một nồi canh cá, đưa đến tay Lam Trạch trong biển.
Lam Trạch nhìn món ăn toàn nước, mày nhíu lại.
“Ngươi cho nhiều nước thế này Bạch Tinh Tinh ăn cái gì?”
Parker lạnh nhạt mà tự hào nói: “Tinh Tinh nhà ta chỉ thích ăn như vậy.”
Lam Trạch hoài nghi nhìn nồi canh cá, thổi ra một cái bong bóng vừa vặn có thể bao bọc lấy cái bát đá, rồi đặt bát canh vào trong.
Nhìn theo nhân ngư lặn xuống đáy biển, Parker nhìn mặt biển rất lâu không động. Alva bay đến bên cạnh hắn, “bịch” một tiếng rơi xuống biển.
“Tại sao lại để hắn đi? Giết được một tên thì hay một tên, dám cướp Tinh Tinh, sau này chúng ta không cho chúng lên bờ nữa.”
“Giết thì có ích gì, Tinh Tinh vẫn chưa về.” Parker liếc nhìn Alva, nói: “Hôm nay cảm ơn ngươi.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Ta là người theo đuổi của Bạch Tinh Tinh, những việc này không cần ngươi mời ta cũng đến.”
Parker xoay người bơi vào bờ, nói: “Tạm thời không cần ngươi, mang đám chim của ngươi đi đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi có cách gì phải không?” Alva vui vẻ, vung tay đuổi theo Parker, “Mau nói cho ta biết.”
Parker không để ý đến hắn nữa, lên bờ, rồi ngồi phịch xuống bãi cát, nhìn mặt biển không nhúc nhích.
Nhiệt độ dưới đáy biển thấp hơn bên ngoài rất nhiều, lúc đầu Bạch Tinh Tinh còn chịu được, lâu dần cả người run lên, đành tùy tiện tìm mấy mảnh vải hoa văn đẹp trong hang động khoác lên người.
Đám báo con ở trong hang động ngửi chỗ này, nhìn chỗ kia, rất nhiều góc đều để lại nước tiểu của chúng. Dù sao Bạch Tinh Tinh cũng không định ở lại lâu, thấy vậy cũng không quản.
Lam Trạch bưng một quả cầu mù sương trở lại sào huyệt, Bạch Tinh Tinh vui mừng, vội đứng dậy hỏi: “Thấy Parker không? Hắn thế nào?”
“Khá tốt, còn tìm một đám công vây công ta nữa.” Lam Trạch lộ ra vẻ mặt tủi thân.
Bạch Tinh Tinh không có tâm tư chú ý đến hắn, hỏi: “Hắn nói sao? Ngươi đã nói với hắn về Kha, Đế, Tư chưa?”
Lam Trạch thấy giả vờ tủi thân không có tác dụng, thu lại vẻ mặt, “Nói rồi. Hắn còn hỏi Kha, Đế, Tư có phải là con báo của hắn không, đến tên con mình cũng quên, thật tệ.”
“Phụt!” Bạch Tinh Tinh không nhịn được cười, thu hút ánh mắt của Lam Trạch.
“Cười cái gì?” Lam Trạch cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nghi ngờ nhìn Bạch Tinh Tinh.
Bạch Tinh Tinh nói: “Trong tay ngươi cầm cái gì vậy? Sao không trong suốt?”
“À, đồ ăn của nàng, bên trong toàn là hơi nóng.” Lam Trạch chọc thủng bong bóng, lập tức một mùi hương cá nồng nàn lan tỏa khắp sào huyệt.
Các con non hít hít mũi, chạy tới, không biết xấu hổ mà xin ăn: “Meo ô ~”
“Các con không được ăn, quên bài học hôm qua rồi sao?” Bạch Tinh Tinh cười gõ nhẹ vào đầu con cả đang ở gần nhất, rồi nâng bát đá lên ăn canh.
Canh đã đi một vòng trong biển, nhiệt độ vừa phải, Bạch Tinh Tinh bưng bát uống không ngừng.
Lam Trạch nhìn nàng ăn, không biết tại sao, lại cảm thấy mãn nguyện, như thể chính mình cũng đang ăn vậy.
Bạch Tinh Tinh vô tình liếc nhìn Lam Trạch một cái, lại nhìn ra ngoài, tò mò dịch lại gần hắn, nói: “Có thể giúp ta một việc được không?”