Bạch Tinh Tinh thấy Curtis không nói gì, vội vàng tránh đi, ngồi xổm bên cạnh đoạn tre để cắt ống tre.
Miếng vảy chỉ có hai phần ba cạnh là sắc bén, còn một phần ba dính liền với một chút da thịt màu trắng. Cầm vào phần da thịt đó thì không dễ bị thương. Nhưng Bạch Tinh Tinh cố gắng không chạm vào bên đó, phần thịt còn ẩm ướt làm cô có cảm giác khó chịu về mặt sinh lý.
Sức của Bạch Tinh Tinh nhỏ, dù vảy rắn sắc bén lạ thường, cô cũng phải mất hơn mười phút mới cắt được hai ống tre. Một cái để nấu cơm, một cái dùng để đựng nước uống.
Suốt quãng đường này cô sắp khát c.h.ế.t rồi.
"Có nguồn nước không? Không có nước thì không nấu được gạo." Bạch Tinh Tinh cầm ống tre đứng dậy, quay người lại đã thấy trên người Curtis treo đầy ống tre, được buộc thành từng chùm bằng dây leo trên mặt đất, đếm sơ sơ cũng có ba bốn mươi cái.
Bạch Tinh Tinh khóe miệng giật giật, dở khóc dở cười nói: "Anh định làm gì vậy?" Mở cửa hàng cơm lam à?
Curtis nói: "Loại thực vật này không thường thấy, mang nhiều về một chút để cô dùng dần."
Dùng dần... từ này làm cho tâm trạng của Bạch Tinh Tinh chùng xuống, cô bĩu môi nói: "Đi thôi, đủ rồi."
"Được."
Curtis quanh năm lang thang trong rừng, lại có bản tính thích nước, tìm nguồn nước là chuyện trong một giây. Rất nhanh, hai người đã nhóm lửa bên bờ sông.
Bạch Tinh Tinh dùng vảy rắn khoét một lỗ nhỏ ở một đầu ống tre, cho gạo đã vo sạch từ từ vào, cảm thấy được bảy phần thì đổ đầy nước, dùng lá lau bên bờ sông bọc toàn bộ ống tre lại, rồi đặt lên đống lửa nướng.
Rất nhanh, ống tre đã tỏa ra mùi thơm của lá dong, lúc này Bạch Tinh Tinh mới phát hiện ra lá lau này chính là lá dong.
Loại lau này rất thường thấy, sau này có thể dùng nó thử gói bánh chưng, không có gạo nếp thì gói gạo tẻ cũng được.
Curtis nhàm chán ngâm mình trong nước, ngẩn người nhìn Bạch Tinh Tinh. Chỉ cần nhìn cô thôi cũng đã thấy thú vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước đây hắn đã quen với sự cô độc, không cảm thấy có gì không tốt, bây giờ lại cảm thấy cuộc sống trước kia của mình cô đơn đến đáng sợ.
Nhất định, phải nắm chặt lấy cô!
Bạch Tinh Tinh ngửi thấy mùi cơm chín, thời gian cũng tương đương với việc nấu bằng nồi cơm điện, liền dùng một cái gậy gắp ống tre xuống.
"Cơm chín rồi, lại ăn đi." Bạch Tinh Tinh theo thói quen gọi người chia sẻ, vừa ngẩng đầu lên thấy mặt Curtis, vẻ mặt đang vui vẻ vì thành công liền lạnh đi.
Cũng không tiện thu lại lời nói, Bạch Tinh Tinh chán nản chọc chọc vào ống tre nóng hổi trên mặt đất.
Curtis thật sự bơi lên, nửa thân dưới hình rắn ngâm trong nước, nửa thân trên hình người gục bên bờ, đánh giá món ăn của Bạch Tinh Tinh.
Lá dong trên ống tre đều đã bị cháy rụi, bị Bạch Tinh Tinh chọc một cái liền "xào xạc" rơi xuống, để lộ ra nửa bên ống tre bị cháy đen, đáy còn nứt ra mấy khe nhỏ, trông không giống có thể ăn được.
Bạch Tinh Tinh buồn bã chặt ống tre, bị nóng đến mức hít khí liên tục. Một bàn tay to lớn lạnh băng nắm lấy cổ tay cô.
"Để ta làm." Curtis nói, chịu đựng nhiệt độ nóng rực cắt ống tre ra.
Hương cơm lập tức khuếch tán trong không khí, thơm ngát.
"Oa! Thơm quá!" Bạch Tinh Tinh kinh ngạc đến mức mắt cũng sáng lên, hưởng thụ đến nheo cả mắt lại: "Tôi chưa từng ngửi thấy mùi cơm nào thơm như vậy."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Đây chỉ là gạo mới xay, nhiều hạt còn hơi xanh, nấu ra lại thơm thuần khiết hơn nhiều so với gạo tinh đã qua nhiều lần gia công mà cô từng ăn.
Bạch Tinh Tinh cầm lấy đôi đũa bằng cành cây sạch đã chuẩn bị sẵn, gắp một đũa cơm cho vào miệng, bị nóng đến mức thở hổn hển cũng không chịu dừng lại, miệng ú ớ nói: "Ưm! Lâu lắm rồi không được ăn cơm, ngon quá!"
Curtis nhúng ngón tay bị bỏng đỏ của mình vào nước, mỉm cười nhìn Bạch Tinh Tinh: "Cô thích là được rồi."