Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 421: Một mình mạo hiểm



 

 

Lam Trạch nói: “Tinh Tinh lại đây, ta đưa nàng về. Này, ngươi làm chút đồ ăn cho Tinh Tinh trước đi, nàng hôm nay còn chưa ăn gì, đồ ăn sẽ có người mang đến ngay.”

 

Parker còn chưa kịp nói gì, Bạch Tinh Tinh đã giành lời: “Không cần, hôm nay ta muốn đổi khẩu vị, chúng ta đi xuống đi.”

 

Lam Trạch càng vui hơn, nhất định là sự chu đáo và bao dung của hắn đã cảm động đến Bạch Tinh Tinh, nàng đã đối xử tốt với hắn hơn nhiều.

 

Lam Trạch xoay người lặn xuống biển, thổi một cái bong bóng màu lam, nói với Bạch Tinh Tinh: “Tinh Tinh mau lại đây.”

 

Bạch Tinh Tinh đang định đi lên trước, cánh tay đã bị bàn tay to lớn nóng rực của Parker giữ lại.

 

“Nàng nhất định phải bình an trở về.” Giọng nói trầm thấp của Parker chất chứa đầy vẻ không nỡ.

 

“Ta sẽ.”

 

Bạch Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của Parker, lúc này mới phát hiện, chàng trai này đã không còn là cậu bé mà mình gặp lần đầu, mà đã có khí chất trưởng thành của một người đàn ông.

 

Nghĩ đến là mình đã làm hắn trưởng thành, trong lòng Bạch Tinh Tinh dâng lên niềm tự hào.

 

“Nếu… chàng cũng nhất định phải sống tốt, chăm sóc các con của chúng ta lớn lên.”

 

Dứt lời, Bạch Tinh Tinh rút tay mình ra, bước xuống bãi biển, bóng dáng mang theo vẻ dứt khoát.

 

Ba con báo con lập tức chạy theo, nhưng đều bị Parker ôm lại.

 

“Gừ!”

 

“Gừ!”

 

Các con non đều đang kêu to, chúng vẫn gần gũi với mẹ hơn, tuy rằng người ôm chúng là cha, nhưng thấy mẹ rời đi, chúng cũng hoảng loạn như sắp bị bỏ rơi.

 

Lam Trạch liếc nhìn các con non, kỳ lạ nói: “Nàng không mang chúng theo à?”

 

“Chúng nó ở trong sào huyệt đi vệ sinh bừa bãi, không muốn mang theo.” Bạch Tinh Tinh trả lời, rồi chui vào bong bóng.

 

Dưới sự điều khiển của Lam Trạch, Bạch Tinh Tinh nhẹ nhàng tiến vào bên trong.

 

Alva thấy Bạch Tinh Tinh sắp đi, vội vàng lội tới, một cánh tay vươn ra khỏi mặt biển vẫy vẫy: “Tinh Tinh!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bạch Tinh Tinh cũng cười với Alva, “Đi thôi.”

 

“Được.”

 

Lam Trạch ôm bong bóng, dẫn đầu lặn xuống biển, các nhân ngư cũng theo đó lần lượt xuống biển.

 

Theo Lam Trạch lặn xuống, ánh sáng càng ngày càng tối, nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp.

 

Lần này không có các con non, Bạch Tinh Tinh một mình ở trong không gian kín, trong lòng còn hoảng sợ hơn lần trước gấp mấy lần.

 

Xung quanh là những bóng đen lướt qua, tuy biết là nhân ngư, nàng lại đột nhiên cảm thấy âm u kinh khủng, giống như lạc vào một bộ phim kinh dị.

 

“Lam Trạch…”

 

Lam Trạch phát hiện sự bất an của Bạch Tinh Tinh, dịu dàng nói: “Ta ở đây, đừng sợ, lát nữa là đến sào huyệt rồi.”

 

“Ừm.”

 

Bạch Tinh Tinh bò đến phía Lam Trạch, cách lớp màng mỏng áp vào bàn tay hắn, “Lát nữa ta có chuyện muốn nói với chàng, có thể giúp ta một việc được không?”

 

Tay Lam Trạch run lên, lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại, khiến trong lòng hắn cũng ngứa ran.

 

“Nàng bảo ta làm gì cũng được.” Lam Trạch chân thành nói.

 

Chỉ sợ đến lúc đó biết mình không phải là Cầm, những lời này sẽ trở thành vô nghĩa.

 

Bạch Tinh Tinh nói với Parker rất chắc chắn, nhưng thực ra trong lòng không có chút tự tin nào, còn không bằng tìm được Curtis thì thực tế hơn.

 

“Các người tìm Xà thú thế nào rồi?”

 

Nhắc đến chuyện này, Lam Trạch liền ủ rũ, ậm ừ nói: “Ừm… vẫn đang tìm, một số nơi đất mềm xốp chúng ta đều đã đào lên, chỉ cần hắn ở đây, nhất định sẽ moi ra cho nàng.”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Bạch Tinh Tinh thở dài, Lam Trạch đã nói như vậy, nàng tin chắc Curtis có thể được tìm thấy, chỉ là thời gian không còn kịp nữa!

 

Một đường không tiếng động.

 

Đến sào huyệt, lập tức có nhân ngư mang đến đồ ăn của nhân ngư.

 

Một cuộn rong biển, một con cá nhỏ toàn thân nửa trong suốt.

 

Bạch Tinh Tinh không thèm liếc mắt một cái, nhận lấy đồ ăn đặt sang một bên, nói với Lam Trạch: “Ta có lời muốn nói riêng với chàng, có thể để tất cả nhân ngư rời đi không?”