“Có mấy thú nhân đang tiến về phía này.”
“Alva!” Bạch Tinh Tinh kinh ngạc kêu lên, “Sao ngươi lại ở đây?”
Alva nở một nụ cười rạng rỡ với Bạch Tinh Tinh: “Ta lén theo tới, bộ lạc đã giao lại cho cha ta rồi.”
“Ngươi!” Bạch Tinh Tinh thực sự lười nói hắn.
Parker lúc này không có tâm trí dạy dỗ Alva, đi ra ngoài hang, không quay đầu lại mà nói với Bạch Tinh Tinh: “Nàng vào trong cùng trốn đi, trông chừng các con non, đừng để chúng nó chạy loạn.”
Bạch Tinh Tinh cảm nhận được sự cảnh giác của Parker, trong lòng cũng căng thẳng lên, vội vàng gật đầu lia lịa, “Được.”
“Meo ô ~”
Vừa đi vào, Bạch Tinh Tinh đã bị một con báo nhỏ cào vào chân, trên đùi lại bị xước thêm vài vết.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Suỵt ~ đừng lên tiếng.” Bạch Tinh Tinh ôm chúng nó, để đảm bảo chúng nó yên lặng, nàng kéo vạt áo xuống cho chúng b.ú sữa, con út không b.ú được liền cho ngậm một ngón tay cho qua chuyện.
Con út đã quen, ngoan ngoãn không kêu, c.ắ.n ngón tay mẹ chơi đùa.
Lam Trạch không nghe thấy gì, bò về phía trước, nhìn xung quanh.
Không bao lâu, trong màn mưa xuất hiện vài bóng thú mờ ảo, tiếng khóc chính là từ phía đó truyền đến.
Đó là tiếng khóc của một giống cái, nhìn kỹ, trên lưng một con hổ dường như có một giống cái nhỏ nhắn đang nằm.
Parker nhíu mày, cởi váy da thú rồi hóa thành hình báo.
Tại sao lại để giống cái khóc? Mưa lớn như vậy mà cứ để giống cái dầm mưa sao?
Quá điên rồ! Đối xử với giống cái như vậy, bọn chúng là thú đi lạc sao?
Không đúng, thú đi lạc đều hành động một mình, bên kia lại có năm con thú.
Thú nhân bên kia hiển nhiên cũng đã phát hiện ra Parker và Lam Trạch trong hang đá vôi, bước chân khựng lại.
“Gầm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Parker kịp thời phát ra một tiếng gầm cảnh cáo.
Năm con thú nhìn nhau, vậy mà không hề kiêng dè mà cất bước chạy tới.
Parker và Lam Trạch đồng thời ý thức được: Kẻ đến không có ý tốt.
Không đợi chúng mạo phạm, Parker đã ra đòn phủ đầu xông ra ngoài, Lam Trạch nhìn vào trong hang đá vôi, lựa chọn ở lại canh giữ.
“Gầm!”
Năm con thú nhân đồng thanh gầm lên, biểu cảm của chúng dữ tợn, thần sắc tàn bạo.
Parker dựa vào kinh nghiệm của mình đoán rằng, năm con thú này đều ở cấp bậc thú ba vằn.
Thú ba vằn ở Vạn Thú Thành đều được xem là cường giả hiếm có, vậy mà họ lại gặp được một đội ngũ thú ba vằn ở bên ngoài, cũng không biết là xui xẻo, hay là đã gặp phải một ngôi làng còn mạnh hơn cả Vạn Thú Thành.
Curtis mau trở lại đi.
Parker không có khí phách mà nghĩ thầm, nhưng vẫn không hề sợ hãi mà bổ nhào về phía con Hổ thú đang chở giống cái, hy vọng có thể tiện tay cứu được nàng.
Lưng con hổ run lên, tại chỗ bật nhảy bổ nhào về phía Parker, hai con thú trong nháy mắt quấn lấy nhau.
Giống cái ngã xuống đất hét lên một tiếng, tay chân vậy mà đều bị những sợi dây mây không to hơn cánh tay nàng là bao buộc chặt.
Sau đó lại có một con hồ thú gia nhập cuộc chiến.
Lam Trạch lập tức nhận ra không ổn, Parker đối phó một con còn được, đối phó hai con đã là miễn cưỡng. Nhưng ở đó còn có ba con nữa.
Ba con thú còn lại cũng không giúp đỡ, hiển nhiên không coi một con báo này ra gì. Trong đó một con thú c.ắ.n lấy tay giống cái, kéo nàng về phía hang đá vôi, giống cái tức khắc phát ra tiếng kêu t.h.ả.m thiết hơn.
Bạch Tinh Tinh ôm chặt con non, hoảng loạn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lam Trạch quay đầu lại liếc nhìn Bạch Tinh Tinh một cái, nói với Alva bên cạnh: “Ngươi đưa Bạch Tinh Tinh bay lên không trung đi.”
Alva bất đắc dĩ nói: “Thời tiết mưa lớn thế này ta còn bay không nổi, ta đâu phải là Ưng thú.”
Trước kia hắn còn có thể bay trong mưa, xem như là một ưu điểm khá lợi hại của hắn, nhưng sau khi rụng lông thì không được nữa.
Ba con thú còn lại thuộc hai tộc Sói và một tộc Hùng, nghe thấy giọng của giống cái trong hang động, trong mắt tức khắc b.ắ.n ra ánh sáng hưng phấn, bỗng nhiên tăng tốc lao về phía hang đá vôi.