Mặc dù trên mặt Curtis không còn thú văn, nhưng hai thú nhân ba vằn khác cũng đủ sức đe dọa những bộ lạc nhỏ thông thường.
Đám hổ canh gác lãnh địa không dám tùy tiện lại gần, chỉ vây quanh họ ở một khoảng cách an toàn, liên tục gầm gừ trong cổ họng.
Parker cất cao giọng nói: “Chúng tôi đến để trả lại giống cái cho các người. Nếu muốn nói chuyện thì hãy cho chúng tôi vào.”
Mấy con hổ đối diện đều run lên, chúng nhìn nhau vài lần rồi cẩn trọng chạy chậm lại gần.
Parker đặt giống cái xuống. Trước khi đi, Bạch Tinh Tinh đã cố gắng mặc quần áo cho cô gái ấy. Lúc này, cô đã ăn mặc chỉnh tề, chỉ là trên người vẫn đầy vết thương. Cô cúi gằm mặt, vừa được đặt xuống đất đã liên tục cố gắng rút tay ra khỏi tay Parker.
Ánh mắt của đám hổ thú đầu tiên là dừng trên người Bạch Tinh Tinh, chúng thoáng ngẩn người, nhưng một luồng khí lạnh vô hình khiến chúng lập tức hoàn hồn, rồi nhìn sang Parker đang kéo tay cô gái kia.
“Gầm!”
Một con hổ đột nhiên tấn công, lao thẳng về phía Parker.
Bạch Tinh Tinh và Parker đều không ngờ hổ thú sẽ đột ngột ra tay. Parker phản ứng nhanh, lách mình một cái đã leo lên cây, nhưng cô gái kia đã bị hổ thú cướp mất.
“A!”
Cô gái hoảng sợ hét lên, điên cuồng đ.ấ.m đá con hổ đang ngoạm lấy mình.
Bạch Tinh Tinh vội nắm lấy cánh tay Curtis, Curtis vỗ nhẹ vào lưng nàng, “Không sao đâu, cứ xem đã.”
Con hổ thú dường như bị đ.á.n.h đau, nó lập tức nhả miệng đang c.ắ.n quần áo cô gái ra, vội vàng lùi lại mấy bước. Cô gái bò dậy định bỏ chạy, thì con hổ thú đứng thẳng người, hóa thành một người đàn ông có hai vằn thú rồi đuổi theo.
“Bach, là ta đây, ta là Phúc Đặc đây!” Hổ thú ôm lấy cô gái tên Bach, hoảng hốt nói, “Nàng sao vậy? Nàng không nhận ra ta sao?”
Bạch Tinh Tinh kinh ngạc há miệng, nhỏ giọng nói với Curtis: “Thì ra đây là bộ lạc của cô ấy, có thể đưa cô ấy về lại đúng bộ lạc của mình thì tốt quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Gầm!”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Những con hổ còn lại đồng loạt gầm về phía Bạch Tinh Tinh. Cơ thể nàng căng cứng, lúc này mới nhận ra chúng đang trừng mắt nhìn Curtis đang ôm mình.
Chắc là họ đã hiểu lầm Curtis là một con thú đi lạc đã cướp mất giống cái của bộ lạc.
Nghĩ đến đây, Bạch Tinh Tinh lập tức giải thích: “Mọi người đừng hiểu lầm, chúng tôi cứu cô ấy từ tay những thú nhân khác. Đây là bạn đời của tôi, chàng ấy sẽ không cướp giống cái của các người đâu.”
Đám hổ thú nửa tin nửa ngờ, nhưng ánh mắt cảnh giác vẫn không hề giảm bớt.
Bạch Tinh Tinh nhấc chân trái lên, nói: “Xem này, đây là thú văn của chàng ấy.”
Một con hổ khác cũng hóa thành hình người. Vì hắn đứng đối diện, Curtis liền ấn đầu Bạch Tinh Tinh vào n.g.ự.c mình để che đi.
“Ngươi vậy mà lại chấp nhận một con thú đi lạc!”
Con hổ nói với Bạch Tinh Tinh, giọng điệu đầy vẻ không thể tin nổi và cực kỳ bất mãn.
“Ngươi không biết bọn chúng tàn nhẫn đến mức nào sao? Cho dù Bach không phải bị hắn bắt đi, thì cũng là do một con thú đi lạc khác. Ngươi xem bộ dạng của nàng ấy bây giờ đi, nàng mới mất tích nửa tháng, giờ gầy đến mức chúng ta nhìn thoáng qua cũng không nhận ra.”
Bach đang được hổ thú tự xưng là Phúc Đặc ôm, dần dần bình tĩnh lại, co rúm người với vẻ mặt hoảng hốt trong lòng hắn.
Thành kiến của hổ thú với Curtis làm Bạch Tinh Tinh tức giận. Họ không nhất thiết phải ở lại bộ lạc này, nhưng mọi chuyện phải được nói cho rõ ràng.
“Thú đi lạc cũng có người tốt, ít nhất bạn đời của tôi là một người như vậy.”
Bạch Tinh Tinh liếc nhìn Bach đã yên tĩnh lại, nói: “Hơn nữa, kẻ bắt cóc cô ấy không phải thú đi lạc, mà là năm thú nhân thuộc các tộc khác nhau, có lẽ đều là những kẻ đã bị bạn đời giải trừ quan hệ.”
“Không thể nào!” Hổ thú lập tức phản bác: “Đã kết đôi một lần thì không thể kết đôi lại được nữa, họ không cần phải đi cướp giống cái.”
“Tại sao lại không thể?”