Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 6: Mối nguy từ việc trồng trọt



Nhà của Parker ở ngay rìa bộ lạc, cạnh khu rừng, chỉ đi vài bước là tới. Hắn đặt Bạch Tinh Tinh xuống, biến lại thành người và nói: "Giống cái, cô đói rồi phải không, tôi nướng thịt cho cô ăn."

 

Parker vào nhà tìm một chiếc váy da thú mặc vào, sau đó ôm một đống củi ra cửa nhóm lửa.

 

Bạch Tinh Tinh nhìn quanh căn nhà gỗ của Parker. Căn nhà vô cùng đơn giản, chỉ có một phòng duy nhất, bên trái là một ổ cỏ, bên phải chất đống củi, xương thú, da thú và các vật dụng linh tinh khác.

 

Lửa bùng lên tí tách. Parker đặt cả con sói lên đống lửa để nướng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn giống cái của mình. Càng nhìn càng thấy thích, dù mặt cô đầy bùn đất hắn vẫn thấy đẹp vô cùng.

 

"Cô thích vị gì?" Parker đột nhiên hỏi.

 

Bạch Tinh Tinh đi một vòng trong nhà, cảm thấy chân đau nên liền đi đến bên cạnh Parker ngồi thẳng xuống đất, dù sao quần áo cũng đã bẩn rồi.

 

"Có những vị gì vậy?"

 

Parker nhìn đống củi trong nhà, rồi nói: "Có củi dầu và củi thơm. Tôi chỉ thích ăn hai vị này, nếu cô thích vị khác, lát nữa tôi sẽ đi chặt."

 

"Hả?" Bạch Tinh Tinh ngơ ngác nhìn đống củi rồi lại nhìn Parker. Không phải anh ta hỏi cô thích vị món ăn thế nào sao? Sao lại toàn nói về củi? Chẳng lẽ hương vị món ăn được điều chỉnh bằng củi đốt sao?

 

"Tùy anh đi, tôi ăn theo anh." Bạch Tinh Tinh nói. Thấy Parker ngay cả gia vị cũng không định cho vào, dù bụng đang đói nhưng cô lại chẳng có cảm giác thèm ăn: "Có cơm không?"

 

Parker đang cười toe toét bỗng nghe vậy sắc mặt liền thay đổi, vẻ mặt vô cùng kích động nhìn chằm chằm Bạch Tinh Tinh nói: "Đừng có mà mơ!"

 

Bạch Tinh Tinh bị Parker đột ngột thay đổi thái độ làm cho hoảng sợ, bản năng mách bảo cô phải lùi sang một bên, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.

 

Bộ lạc có nhiều người như vậy, nếu Parker muốn đánh cô, chắc sẽ có người cứu cô chứ?

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

"Chỉ vì các cô, những giống cái, thích ăn cơm mà bao nhiêu giống đực đã c.h.ế.t đói vì trồng trọt?" Ánh mắt Parker lóe lên tia hận thù, sát khí ngùn ngụt. "Cô muốn ăn gì tôi cũng sẽ đi tìm cho cô, nhưng cơm thì không thể! Tôi ghét nhất là những giống cái đỏng đảnh!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lời Parker nói có phần khoa trương, nhưng đều là sự thật, ít nhất mỗi năm đều có giống đực c.h.ế.t vì lý do này. Những thú nhân đó vì theo đuổi giống cái mình thích mà bất chấp tất cả. Trồng lúa đòi hỏi sự chăm sóc tỉ mỉ, giống đực phải túc trực bên ruộng lúa, thiếu thức ăn lâu ngày sẽ dẫn đến cơ thể suy nhược. Hàng năm đều có những giống đực trồng lúa vào rừng đi săn rồi một đi không trở lại.

 

Bạch Tinh Tinh nghe mà kinh hãi. Trồng lúa nguy hiểm đến vậy sao? Lại có thể hại c.h.ế.t những thú nhân cường tráng như thế. Cô tạm thời gác lại nghi ngờ trong lòng, nói: "Không ăn thì thôi, anh hung dữ làm gì."

 

Sắc mặt Parker lập tức thay đổi, từ u ám chuyển sang vui vẻ, còn đưa tay sờ sờ lên đỉnh đầu Bạch Tinh Tinh: "Thế mới ngoan."

 

"Hừ!" Bạch Tinh Tinh quay đầu đi, khéo léo hất bàn tay to trên đầu mình ra.

 

Parker tiếc nuối thu tay lại, nhớ lại cảm giác trong lòng bàn tay vừa rồi, khóe miệng lại cong lên. Có giống cái thật khác biệt, ngay cả khoảng thời gian nướng thịt khô khan cũng không còn nhàm chán nữa.

 

Bạch Tinh Tinh xoa bóp cái chân đau, lúc này mới phát hiện nó đã sưng lên một vòng, không khỏi "A" lên một tiếng.

 

"Sao vậy?" Parker lập tức hỏi.

 

Bạch Tinh Tinh tiếp tục xoa bóp, thờ ơ nói: "Không có gì."

 

Nhưng Parker đã thấy cái chân sưng của cô, lập tức bỏ củi xuống, hoảng hốt ôm lấy chân cô xem.

 

"Trời ơi, cô bị thương rồi!"

 

Parker kinh ngạc hét lên, làm Bạch Tinh Tinh giật mình ngơ ngác.

 

"Vậy mà tôi không phát hiện ra, xin lỗi." Parker trông có vẻ vô cùng tự trách, ôm chân Bạch Tinh Tinh vừa thổi vừa hôn.

 

Bạch Tinh Tinh mặt đỏ bừng, co chân lại đạp vào n.g.ự.c Parker. Parker không hề nhúc nhích, ngược lại cô bị lực phản chấn làm mắt cá chân đau nhói, hét lên một tiếng.

 

Parker tức khắc càng luống cuống hơn, không nướng thịt nữa, cõng Bạch Tinh Tinh lên rồi chạy về phía nhà thầy thuốc của bộ lạc.