Parker lao ra khỏi thành đá, ở vườn sau va phải Mai Mễ đang mang bông gòn đến cho Bạch Tinh Tinh.
"Con trai, con lại định đi đâu đấy?" Mai Mễ hỏi.
Parker khó chịu gầm gừ: "Gào!" Tinh Tinh thích con xà thú kia.
Mai Mễ là giống cái tộc báo, có thể hiểu được tiếng báo, lập tức sa sầm mặt: "Con trai, con quá tùy hứng rồi. Ta giúp con để Tinh Tinh thử giải trừ thú ấn đã là quá đáng lắm rồi, con có biết giống đực bị ruồng bỏ sẽ đau khổ đến mức nào không?"
"Gào?" Ngọn lửa giận trong mắt Parker nguội đi một chút, nghi hoặc nhìn về phía mẹ mình.
Mai Mễ nói: "Thú ấn chính là cái rễ mà giống đực gieo trên người giống cái, nó sẽ khiến giống đực theo bản năng mà lại gần bạn đời. Thú ấn biến mất, giống đực sẽ giống như một cái cây bị chặt đứt rễ, bề ngoài vẫn ổn, nhưng dù đi đến đâu cũng không có cảm giác thuộc về."
"Huhu!" Parker cúi thấp đầu xuống.
Mai Mễ vỗ đầu con báo đốm: "Con ngoan, đừng ép cô ấy nữa, giống cái không thể nào chỉ có một bạn đời, như vậy rất bất lợi cho việc sinh sản."
Parker nức nở hai tiếng, đột nhiên khịt khịt mũi, quay đầu nhìn lại phía sau.
Bạch Tinh Tinh cầm tảng mật ong đứng ở cửa sau thành đá, vẻ mặt kinh ngạc.
Thú ấn lại quan trọng với giống đực đến vậy, cô suýt nữa đã hại c.h.ế.t Curtis.
Nhưng mà, đời này cô thật sự chỉ có thể ở bên Curtis sao?
Bạch Tinh Tinh còn chưa từng yêu đương, đối mặt với cuộc hôn nhân đột ngột này thật sự có chút không chấp nhận được.
Mai Mễ theo ánh mắt Parker quay đầu lại, thấy Bạch Tinh Tinh liền đi về phía cô: "Sao con lại ra đây? Mau vào phòng đi, con vẫn còn đang chảy m.á.u đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Tinh Tinh gượng gạo nhếch mép, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Con ra xem Parker. Cậu ấy bị ong mật đốt nặng quá."
Mai Mễ không thèm liếc Parker một cái, kéo Bạch Tinh Tinh vào phòng: "Đừng để ý nó, chút vết thương nhỏ này đối với giống đực chẳng là gì cả."
Parker cũng "gào gào" phụ họa, chạy chậm vài bước đuổi theo hai người, cái đuôi phía sau phe phẩy, một con báo đốm lại toát ra vài phần ý tứ gượng cười.
Mai Mễ đưa người về phòng, chuyện riêng tư của họ bà không tiện tham gia, nói với Parker một câu: "Chăm sóc Tinh Tinh cho tốt." rồi đi ra ngoài.
Parker biến thành người, cẩn thận sắp xếp lại bông gòn, nói: "Tinh Tinh, cậu dang chân ra, tôi lót cho cậu."
Bạch Tinh Tinh da đầu căng thẳng, nhưng tay cô lại đầy mật ong, cũng không tiện tự làm.
Sống ở thế giới này một hai tháng, Bạch Tinh Tinh cũng đã dạn dĩ hơn, giọng nói yếu ớt nhưng ngữ khí lại mạnh mẽ: "Vậy cậu nhắm mắt lại, không được nhìn trộm!"
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
"Cậu là giống cái của tôi, tôi phải nhìn!" Parker vừa nói vừa l.i.ế.m liếm mật ong dính trên tay, mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào gốc đùi bị váy ngắn che khuất của Bạch Tinh Tinh.
Bạch Tinh Tinh dùng bàn tay đầy mật ong trét lên mặt Parker, thuận tiện giúp cậu ta tiêu sưng: "Thôi vậy, cậu giúp tôi tìm chút nước, tôi rửa tay rồi tự làm."
Parker đang định nói gì đó, Bạch Tinh Tinh lại nghiêm túc nói: "Còn nữa, đừng nói tôi là giống cái của cậu nữa."
Nếu đã kết đôi với Curtis, cũng đừng cho Parker hy vọng nữa, cô không thể chấp nhận có mấy người chồng được.
Parker ngẩn người, hoảng loạn nói: "Tại sao? Tôi không ngại cậu có giống đực khác."
"Nhưng tôi để ý." Bạch Tinh Tinh cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt của Parker: "Tôi chỉ muốn có một bạn đời, cho nên..."
"Không!" Parker thu lại vẻ yếu đuối trên mặt, kiên định nói: "Tôi đã cứu cậu, thì có thể làm bạn đời của cậu, cậu muốn từ chối tôi, thì cứ đợi sau khi kết đôi rồi ruồng bỏ tôi đi, tôi chính là muốn cậu!"