Parker và Bạch Tinh Tinh trở về nhà gỗ, đống lửa ở cửa đã tắt, phần đáy của thịt sói đã bị nướng cháy một mảng lớn. Sau khi nhóm lửa lại, Parker liền gọi Bạch Tinh Tinh ăn thịt: "Mau lại đây, vẫn còn chỗ ăn được."
Bạch Tinh Tinh đang hứng thú nghịch gia vị, nghe vậy liền đi đến bên đống lửa, có chút bất mãn nói: "Cứ thế này mà ăn à?"
Parker nghi ngờ nhìn Bạch Tinh Tinh một cái, mang ra một cái chén đá đựng bột màu trắng, "Đương nhiên là phải chấm muối ăn rồi, sao cô ngốc vậy?"
Không chỉ là ngốc, Parker cảm thấy, giống cái của mình dường như thiếu hụt nghiêm trọng kiến thức cơ bản. Cô ấy chắc chắn đã được tộc nhân nuôi nấng trong lồng kính từ nhỏ, cũng phải thôi, trông xinh đẹp như vậy, chắc chắn được nâng niu trong lòng bàn tay, thức ăn chắc cũng được chuẩn bị sẵn và đút đến tận miệng.
Bạch Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào chén muối, ngơ ngác. Chấm để ăn... Anh tưởng đây là chấm tương à?
Parker sợ Bạch Tinh Tinh không hiểu, liền dùng móng tay dài nhọn và cứng của mình xé một miếng thịt, chấm vào bột muối, sau đó đưa đến miệng Bạch Tinh Tinh: "Này, ăn đi."
Bạch Tinh Tinh nuốt nước bọt, có chút tò mò nhận lấy và cắn một miếng.
Ừm, thịt khô và dai. Nhìn Parker chấm nhiều muối như vậy, nhưng thực ra ăn vào lại vừa miệng, chắc là độ tinh khiết của muối không đủ. Nhưng thịt càng nhai càng thơm, có một mùi thơm thanh mát của thực vật không thuộc về thịt.
"Tại sao lại có mùi thơm vậy?" Bạch Tinh Tinh không nghĩ rằng thịt sói tự thân có mùi thơm của thực vật, hơn nữa cô đã nhìn thấy Parker nướng nó, không hề cho bất kỳ gia vị nào.
Không đúng, Parker đã hỏi cô muốn ăn vị gì, chẳng lẽ... là do đống củi kia?
Bạch Tinh Tinh nhìn đống lửa, rồi lại nhìn về phía đống củi trong nhà.
Parker ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng. Không tồi, giống cái của hắn tuy thiếu kiến thức nhưng phản ứng rất nhanh, rất thông minh, quả nhiên không hổ là người tộc Vượn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đây là mùi của cây gỗ thơm. Lần sau tôi sẽ nướng vị củi dầu cho cô thử, loại đó nướng ra thịt sẽ béo ngậy hơn."
Bạch Tinh Tinh mở rộng tầm mắt, văn hóa ẩm thực của thế giới này thật kỳ lạ!
Nhưng nghĩ kỹ lại, điều này cũng hợp lý. Giống như sự khác biệt giữa ẩm thực Trung Quốc và phương Tây, khi các nơi trên thế giới chưa có giao lưu, đã hình thành nên những kỹ thuật nấu nướng khác biệt. Mà thế giới thú nhân này lại hoàn toàn không có liên hệ với thế giới của cô, sự khác biệt tự nhiên càng lớn hơn.
Cô lại cắn một miếng thịt nữa, trong sự mới lạ, cô cảm thấy miếng thịt nhạt nhẽo trong miệng cũng ngon hơn một chút.
Parker thấy Bạch Tinh Tinh ăn ngon miệng, cả người tràn đầy nhiệt huyết, liên tục xé thịt từ trên đống lửa cho cô.
"Cái đó, thử dùng mấy thứ này nướng xem, tộc nhân của tôi toàn làm vậy, ăn ngon lắm." Bạch Tinh Tinh đưa những gia vị vừa chọn cho Parker.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Parker lập tức nói: "Đây là thuốc, không ăn được đâu."
"Thử đi mà, tin tôi đi!" Bạch Tinh Tinh vẻ mặt trang trọng nhìn Parker. Lớp vỏ bùn trên mặt cô do bị lửa hong khô đã tróc ra hết, bụi bẩn còn sót lại cũng rơi đi quá nửa, ngũ quan trên khuôn mặt trái xoan lộ ra vẻ thanh tú.
Bị giống cái mình thích, hơn nữa còn là một giống cái xinh đẹp nhìn chằm chằm như vậy, tim Parker đập thình thịch, khuôn mặt tuấn tú bỗng ửng hồng. Sao có thể từ chối được chứ: "Được. Vậy chúng ta thử xem." Cùng lắm thì hắn ăn thử trước, không có vấn đề gì rồi mới cho giống cái ăn.
Trước đây hắn rất coi thường những giống đực có giống cái rồi liền mất hết lý trí, cho đến hôm nay hắn có được giống cái, đột nhiên không thầy tự dạy cũng hiểu ra được sự vi diệu trong đó.
Đừng nói là uống thuốc, cho dù giống cái muốn ăn thịt của hắn, hắn cũng sẽ không chớp mắt mà cắt cho cô một miếng.