Thế Thái Mao Yêu

Chương 5



Hoàng thượng vô cùng vui mừng, giọng run rẩy hỏi: “Thuần nhi, nàng nói thật sao? Nàng thực sự đã có tin vui rồi sao?”

Hoàng thượng năm nay đã ngoài ba mươi, nhưng chuyện con cái lại vô cùng khó khăn. Dù đã đăng cơ hơn mười năm, dưới gối hắn cũng chỉ có một công chúa do Nhạc quý phi sinh hạ.

Hoàng thượng nghe tin ta có thai không khỏi xúc động. Ta e thẹn ngẩng đầu lên, cẩn trọng gật đầu: “Thần thiếp cũng chỉ mới biết gần đây, nên đã lén nhờ thái y kê một ít thuốc an thai, dưỡng sinh. Có lẽ nhờ những loại thuốc này, hoặc nhờ phúc của hoàng nhi, mà thần thiếp mới tránh được độc khí xâm hại.”

Hoàng thượng mừng rỡ tột cùng, lập tức gọi thái y đến bắt mạch cho ta. Khi xác nhận lời ta nói là thật, sắc mặt của Nhạc quý phi trở nên tái nhợt, toàn thân mềm nhũn trên giường. 

Nhưng ngay sau đó, mắt nàng ta lóe lên tia sáng, chợt vùng dậy hét lớn: “Không đúng! Hoàng thượng, đứa bé trong bụng nàng ta là con hoang!”

Lời của nàng ta khiến sắc mặt hoàng thượng lập tức trở nên u ám.

Ta nhìn hoàng thượng với vẻ mặt đầy oan ức, khẽ nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không hiểu vì sao quý phi nương nương lại vu oan thần thiếp như vậy. Thần thiếp chỉ vì ngưỡng mộ hoàng thượng mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng là sai sao? Thần thiếp thật vô dụng, đến mức ngay cả long thai trong bụng cũng bị người ta vu khống.”

Nhạc Quý phi liếc ta một cách đầy khinh miệt, lạnh lùng cười nhạt, rồi quả quyết nói: “Hoàng thượng, ngài hãy suy nghĩ thật kỹ. Hậu cung có bao nhiêu phi tần hầu hạ ngài nhiều năm, cũng chưa từng ai mang thai. Còn nàng ta, vừa được sủng ái không bao lâu đã có tin vui. Điều này chẳng phải rất đáng nghi sao? Huống chi thần thiếp còn nghe rằng, tiện nhân này quyến rũ ngài ngoài hoàng cung, khi ngài trúng độc, thần trí không rõ ràng. Lúc đó, ngài có cẩn thận xem xét nàng ta có thực sự là một xử nữ hay không?”

Nhạc Quý phi càng nói càng hăng, mỉa mai: “Nàng ta quyến rũ như vậy, làm gì có dáng vẻ của một nữ tử đoan chính? Có khi đã là hoa tàn liễu rụng từ lâu rồi.”

Quý phi hoàn toàn không nhận ra sắc mặt hoàng thượng đang thay đổi, cho đến khi hắn lạnh lùng nói: “Nguyệt nhi, nàng càng nói càng quá đáng. Sự trong sạch của Thuần nhi là do chính trẫm chứng thực. Mảnh khăn thấm m.á.u ấy, trẫm vẫn còn giữ lại. Lẽ nào nàng đang nghi ngờ khả năng của trẫm trong việc khiến nữ tử mang thai?”

Kiếp trước, chủ nhân cũng từng bị vu oan như thế này mà không cách nào minh oan được. 

Nhưng lần này, ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Ngay từ khi giải độc cho hoàng thượng, ta đã cố ý giữ lại một tấm khăn trắng có dính máu. Thậm chí, ngay sau khoảnh khắc hoàng thượng chiếm lấy sự trong sạch của ta, trong những phút giây thân mật đó…

Ta đã đích thân lấy khăn có vết m.á.u ra cho hoàng thượng xem, và hắn không còn nghi ngờ gì về ta nữa.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com