Thế Thân Đi Nuôi Heo

Chương 64: Ra khỏi thành để đón những nhân vật chính.



Vừa xoa mèo lớn, Tiểu Thất vừa nhìn về phía năm gương mặt có phần quen mắt kia, 【 Nhóc hòm thư, mấy người này là nhân vật chính à. 】

6362 kiểm tra đối chiếu một chút, 【 Đúng vậy đúng vậy, rốt cuộc cũng tới, nếu chậm thêm chút chúng ta có thể thống nhất thêm một thành phố khác rồi. 】

【 Không tồi không tồi, nhìn thân cường thể tráng này, hẳn là không mắc bệnh gì, sống đến một trăm tuổi cũng không khó. 】 Tiểu Thất nhanh chóng đánh giá những người mới tới, không khỏi vừa lòng.

Những nhân vật chính thấy không có nguy hiểm, đương nhiên cũng đi lên chào hỏi, nhìn gương mặt giống y đúc Khúc Lưu Thương kia, trong lòng mọi người đều có cảm giác khác nhau, có người cảm thấy thân thiết, có người lại cảm thấy Khúc Lưu Thương là độc nhất vô nhị, bởi vậy sinh ra tâm lý bài xích Khúc Thanh Thủy.

Năm người tự giới thiệu đơn giản, lại giải thích quan hệ của mình và Khúc Lưu Thương, thêm chuyện Khúc Lưu Thương mất tích.

"Lưu Thương là vì cứu chúng tôi nên mới xảy ra chuyện, chúng tôi nhất định sẽ ra khỏi thành tìm kiếm."

"Tôi thật sự xin lỗi vì không thể bảo vệ tốt Lưu Thương, cậu có yêu cầu gì cứ việc nói, chúng ta sẽ cố hết sức để bù đắp."

"Tiểu Thanh, chú và dì cũng ở khu chung cư này sao? Anh sẽ tự mình đi nói."

Năm người mồm năm miệng mười nói chuyện với Tiểu Thất, sau đó thấp thỏm chờ câu trả lời.

Kết quả biểu tình trên mặt Thanh Thủy không hề thay đổi, chỉ gật gật đầu, "Tôi biết rồi, mấy cậu vào đi."

Năm người họ có chút không hiểu chuyện gì, sau đó lại cảm thấy bất bình thay cho Khúc Lưu Thương, trong cục diện cửu tử nhất sinh, đến cuối Khúc Lưu Thương còn nhờ bọn họ chăm sóc người nhà cậu ta, nhưng người nhà lại thờ ơ với tin tức cậu ta xảy ra chuyện.

Tuy rằng cảm giác kỳ quái, nhưng năm người họ vẫn đi theo Khúc Thanh Thủy vào khu chung cư bỏ hoang, lúc đi ngang qua cửa, trong nhóm có một thanh niên mang gương mặt trẻ con duỗi tay muốn sờ thử đầu hổ biến dị, "Anh Thủy, con mèo biến dị này sao lại nghe lời như vậy?"

Kết quả hổ biến dị lại nhanh chóng né tránh, hơn nữa còn đứng lên dùng khí thế vua hổ mạnh mẽ gầm một tiếng đinh tai nhức óc với hắn, dẫn tới năm người theo phản xạ có điều kiện đồng loạt nhảy lùi về, vẻ mặt hoảng sợ lại cảnh giác nhìn hổ biến dị.

"Tiểu Thanh, con này không phải mèo à?!" Người đàn ông tay cầm thanh đường đao mở miệng hỏi.

Khúc Thanh Thủy vẫy vẫy tay, con mãnh thú vừa nãy còn gầm thật lớn tức meo một tiếng rồi lại ngoan ngoãn nằm xuống, "Đây là Miêu Miêu, một con hổ biến dị, đôi khi sẽ phụ trách công việc canh gác cho khu chung cư."

Năm người kia, "......" Thà là một con mèo còn hơn, chứ hiện tại nhìn nó trong lại càng kỳ quái. Năm người không dám thả lỏng cảnh giác vừa nhìn chằm chằm hổ biến dị, vừa rút lui vào trong khu chung cư.

Nhưng mà khi vừa tiến vào trong, năm người lại lần nữa ngỡ ngàng, tình hình bên trong so với cái tên chung cư bỏ hoang của nó khác nhau như trời với đất. Khu chung cư được phủ xanh rất tốt, thực vật biến dị cũng được cắt tỉa rất gọn gàng, trong này ngẫu nhiên còn có thể thấy được động vật biến dị đang phơi nắng.

Nhưng so với con hổ biến dị vừa nãy, động vật biến dị trong đây có vẻ thân thiện hơn rất nhiều, hầu hết đều là gia súc. Gà vịt ngỗng, heo dê bò, tuy rằng số lượng rất nhiều, nhưng ít ra không có cảm giác uy hiếp mạnh mẽ như vậy.

"Quạc Quạc." Một giọng có chút non nớt từ dưới chân truyền đến, năm người cúi đầu xuống, liền thấy được một con vịt vàng nhỏ lông vàng vàng xù xù.

Khúc Thanh Thủy dùng giọng điệu hết sức bình đạm để giới thiệu, "Đây là gương mặt đại diện của chúng tôi, mọi người bắt tay nhau đi."

Vịt vàng nhỏ cũng phối hợp vươn đôi cánh nhỏ của mình ra, ngẩng đầu nhìn năm người mới tới.

Mấy người nhìn nhau, cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống, duỗi tay lắc lắc đôi cánh của vịt vàng nhỏ, "Chào mày, tao tên Mục Dương."

"Quạc Quạc."

"Nó nói nó tên Vịt Vịt." Tiểu Thập cũng nhảy lại đây hóng chuyên, vây xem những nhân vật chính, "Tôi tên Đồ Thập, là quản lý nhân sự của căn cứ Hạ Châu, các cậu giới thiệu mình đi, ta sẽ tiến hành đăng ký."

Biểu cảm của năm nhân vật chính đều có chút cứng đờ, trước đó bọn họ cũng từng nghĩ rằng quá trình tìm người sẽ rất khó khăn, nhưng lại không hề nghĩ tới, thứ nghênh đón bọn họ sẽ là vịt và củ cải.

Cũng may Tiền Đường phát Khúc Giang Châu đang câu cá cạnh hồ nước, "Anh đi giải thích mọi chuyện với chú đã."

"Em cũng đi."

"Từ từ đợi tôi."

"Tôi cũng đi nữa."

"Còn có tôi."

Năm người mượn cơ hội thoát khỏi tình huống vô cùng quỷ dị này, đi tới canh hồ nước.

Khúc Giang Châu hiển nhiên là biết Tiền Đường, nhìn thấy Tiền Đường trên mặt liền khó giấu vẻ kinh ngạc và vui sướng, "Đây không phải Tiểu Đường sao, sao cháu lại ở Hạ Châu? Lưu Thương có phải cũng tới cùng cháu không?"

Cánh tay cầm đường đao của Tiền Đường căng thẳng, cuối cùng vẫn kể tỉ mỉ lại chuyện Khúc Lưu Thương mất tích bên ngoài thành phố Hạ Châu, nói là mất tích, nhưng lúc ấy cơn lũ xác sống kia che trời lấp đất, hy vọng còn sống là cực kỳ bé nhỏ.

Khi Mai Linh nghe được tin tức liền hôn mê bất tỉnh, Khúc Giang Châu đỡ Mai Linh, trong mắt cũng tràn đầy bi thương, năm người kia thấy thế có trầm mặc, vừa tiến lên an ủi, lại vừa quay đầu nhìn về phía Khúc Thanh Thủy, gương mặt kia vẫn không hề gợn sóng, khiến họ không khỏi cảm thấy Khúc Thanh Thủy có chút máu lạnh.

Thẳng đến buổi tối, Mai Linh mới tỉnh lại, Khúc Giang Châu ôm bà không nói lời nào, hai người lẳng lặng nằm im trong phòng ngủ. Hồi lâu Mai Linh mới ách giọng nói mở miệng, "Tiểu Thanh đâu, có phải nó còn chưa ăn cơm không? Để tôi đi nấu cơm cho nó."

"Nó không sao đâu, bà nghỉ ngơi cho tốt đi, cơm chiều có người khác làm."

"Không được, tôi phải đi xem nó."

"Tiểu Linh bà phải nghỉ ngơi cho tốt, để tôi đi xem Tiểu Thanh cho."

"Không được! Có phải Tiểu Thanh đã ra ngoài? Có phải đi tìm em nó rồi hay không?" Mai Linh lập tức đã nhận ra sự khác thường của Khúc Giang Châu, trong nháy mắt bà liền hoảng sợ, con trai nhỏ xảy ra chuyện, bà đương nhiên cũng sốt ruột, nhưng càng không muốn con trai lớn gặp rắc rối, bà không thể ra ngoài tận thế chiến đấu, dù biết con trai lớn rất mạnh, nhưng mạnh cỡ nào cũng không thắng nổi cơn lũ xác sống.

"Tiểu Linh, bà bình tĩnh đi, Tiểu Thanh đã lớn rồi, con trai chúng ta rất mạnh, nhất định sẽ không có việc gì." Trong phòng, vợ chồng hai người vì hai đứa con lo lắng không thôi.

Tiền Đường ở ngoài cửa vừa muốn gõ đã nghe được âm thanh bên trong tức khắc sửng sốt, sau đó nhanh chóng quay trở lại tìm bốn người còn lại, đẩy cửa ra, một phòng bốn người đang chuẩn bị nghỉ ngơi, lại bị Tiền Đường gọi dậy, "Mau dậy đi, Khúc Thanh Thủy một mình ra khỏi thành đi tìm Lưu Thương rồi!"

"Cái gì!"

Bốn người đứng dậy trong nháy mắt, bọn họ cho rằng Khúc Thanh Thủy thờ ơ với chuyện sống chết của Khúc Lưu Thương, hoá ra dù người này ngoài mặt không dao động, chủ ý lại rất là lớn, cũng dám chính mình một người ra khỏi thành!

"Anh ta có phải điên rồi hay không? Trời sắp tối rồi!"

"Đi thôi, mau chóng tìm người."

Năm người mặc đồ xong, sau đó đi ra ngoài thành.

Mà lúc này Tiểu Thất đang ngồi trên một con thiên nga đen biến dị bay bên ngoài thành, đang hoàn thành cốt truyện thứ nhất của mình: Tìm kiếm Khúc Lưu Thương. Trong cốt truyện nguyên bản, biết được Khúc Lưu Thương gặp nạn, Khúc Thanh Thủy mặc kệ nguy hiểm muốn ra khỏi thành tìm kiếm, nhưng bởi vì đi quá chậm, đã bị những nhân vật chính tóm trở về, cho nên Tiểu Thất cùng thiên nga đi ra bên ngoài thành để chờ, nhưng chờ lâu rồi lại không thấy mấy người kia, 【 Nhóc hòm thư, cốt truyện có phải lại trật rồi hay không? 】

【 Để tôi kiểm tra một chút. 】6362 lập tức sử dụng chức năng tìm kiếm, phát hiện ít nhất trong bán kính một kilomet không có bóng dáng của những nhân vật chính, 【 Xem ra là trật rồi, tự do phát huy đi. 】

Thiên nga đen bay xuống cạnh thành phố Hạ Châu, nương theo ánh chiều tà sắp lặn, Tiểu Thất nhìn cảnh tượng hoang vắng bên ngoài thành phố, sau đó cảm khái một tiếng, 【 Vậy thôi đi, ra khỏi thành đi dạo một vòng vậy. 】

Thiên nga đen vẫy vẫy cánh, bay ra ngoài thành.

Dưới màn đêm bao trùm, sự đáng sợ của ngày tận thế bắt đầu giương nanh múa vuốt, lũ xác sống lũ lượt xuất hiện, vừa gầm gừ vừa đi lại vô hồn, động thực vật biến dị cũng hành động, nơi nơi tràn đầy sự hoang dại và chết chóc.

【 Nè~ Nhóc hòm thư cậu thấy rõ không? Tôi bật tính năng nhìn ban đêm cho cậu để tăng cường thị lực nhé. 】 Sau khi mặt trời xuống núi, thế giới đã hoàn toàn chìm vào bóng tối, Tiểu Thất tốt bụng lập tức bật tính năng cho hệ thống.

【 Cạch cạch cạch...... Cạch cạch cạch......】

Nghe tiếng răng va quen thuộc, Tiểu Thất đột nhiên cảm thấy tâm tình không tồi, 【 Thế nào? Có phải thấy rõ hơn rồi không, ví dụ như con rết biến dị kia đang ăn bữa ăn kìa, y ~ chân nhiều quá, ốc không thích lắm. 】

【 A, còn có con sâu lông biến dị to như vậy, nhóc hòm thư cậu có thấy được không? Ở phía trước ngay bên phải á! 】

【 Cạch cạch cạch cạch cạch......】

Tiểu Thất cưỡi thiên nga đen bay bên ngoài khoảng một giờ thì cốt truyện mới hiển thị đã hoàn thành, cậu đương nhiên không tìm được Khúc Lưu Thương, nhưng mà cậu lại thực sự đánh giá cao sự đa dạng của động thực vật biến dị.

Cậu sờ đầu thiên nga một cái rồi nói, "Tiểu Hắc, chúng ta trở về đi."

Thiên nga đen kêu một tiếng, bắt đầu bay vòng vèo, sau đó trên đường trở về, Tiểu Thất rốt cuộc cũng thấy được những nhân vật chính, năm người bọn họ cũng đã ra ngoài thành, lúc này đang bị một đám chuột biến dị vây quanh, mỗi con chuột đều to như quả bóng cao su, số lượng đông đảo, làm năm người họ có chút ăn không tiêu.

Thiên nga đen có kỹ năng ẩn mình đặc khiến nó lặng yên không một tiếng động mà đến gần rồi đáp đất, Tiểu Thất quan sát một lát, phát hiện không hổ là nhân vật chính, có lực sát thương mạnh mẽ của siêu năng hệ hoả, siêu năng hệ lôi, trong đó còn có một người có song hệ phong thuỷ, không gian, cùng với một người đang dùng đường đao hình như có sức mạnh cường hoá thể chất.

Năm người phối hợp vô cùng ăn ý, nhưng số lượng chuột lại đông đảo, đòn tấn công có vẻ kém hiệu quả, Tiểu Thất thấy thế hơi băn khoăn, sau đó thừa dịp siêu năng hệ lôi phóng một cú điện trên diện rộng, cậu phất tay, nước như thác đột nhiên từ trên trời giáng xuống, dung hợp với điện ngay lập tức cuốn văng mọi thứ.

Cảnh tượng giống như thiên hà trút xuống nháy mắt khiến sắc mặc của năm nhân vật chính thay đổi, nước kia không biết từ đâu mà đến, sau khi dung hợp với điện đột nhiên phát ra năng lượng cực mạnh, nếu dính phải, hậu quả không dám tưởng tượng, nhưng nước tới quá nhanh, làm cho bọn họ không có cơ hội né tránh.

Trong khoảnh khắc năm người đang tuyệt vọng, đột nhiên người họ liền nổi lên, một quả bóng nước ngưng tụ thành phao phao bao phủ bọn họ, đưa họ ra khỏi mặt đất.

Khi vừa rời đi, lượng lớn nước sáng rực ánh điện tím ào ào đổ xuống, quét sạch toàn bộ đàn chuột, sau một trận bùm bùm cùng với ít khói, đàn chuột hung hãn đồng loạt run rẩy trên mặt đất, không một con chuột biến dị nào có thể chiến đấu nữa.

Năm người kinh ngạc không thôi, sau đó ý thức được hôm nay đã gặp được cao thủ tương trợ.

"Má ơi! Đây là siêu năng hệ nước sao?"

"Không biết là ai đã ra tay cứu chúng ta?"

"Không đúng lắm, trước kia tôi đã từng phối hợp với một siêu năng lực gia hệ nước, nhưng không có sức mạnh lớn như vậy."

Năm người nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc cũng phát hiện bóng dáng người nọ,người nọ vậy mà đang ngồi trên một con thiên nga, khi thiên nga không ngừng thấp người xuống, bọn họ mới thấy rõ người đó, người mà họ cho rằng ra ngoài chỉ để chờ chết Khúc Thanh Thuỷ.

Năm người "......" Chuyện này quá xấu hổ, bọn họ ra là để cứu người, vậy mà ngược lại còn được cứu.

Khúc Thanh Thủy vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, "Các cậu có chuyện gì sao? Không có chuyện gì thì đi theo tôi trở về thành được không?"

Năm người xấu hổ nhìn nhau, cuối cùng vẫn cúi đầu trước hiện thực, chấp nhận trở về thành.

Vì thế Tiểu Thất ngồi trên thiên nga đen bay ở phía trước, phía sau là năm quả bong bóng khổng lồ lơ lửng trôi theo. Năm người chỉ có thể thấy may mắn vì hiện tại là ban đêm, có mất mặt thế nào cũng sẽ không bị quá nhiều người nhìn thấy.

Có lẽ là do bầu không khí im lặng quá mức xấu hổ, Mục Dương mặt trẻ con có ý đồ tìm kiếm đề tài để nói chuyện phiếm, "Anh Thủy, sao siêu năng hệ nước của anh lại vừa mạnh mẽ còn vừa nhiều kỹ năng vậy?"

"Cũng bình thường thôi." Tiểu Thất đáp lại một cách bảo thủ, bản thân chỉ vừa mới dùng hai kỹ năng mà thôi, sao lại thành nhiều rồi?

Lại im lặng một hồi, Mục Dương vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, " Anh Thủy, thiên nga đen của anh lấy từ đâu vậy?"

"Vườn bách thú." Tiểu Thất trả lời đúng sự thật.

Mục Dương "......" Chúa vì nói như vậy mới bị hoả thiêu, đột nhiên nhớ tới Tiền Đường là đàn anh của Khúc Thanh Thủy, nghe nói còn là đối tượng thầm mến, vì thế liều mạng nháy mắt ra hiệu với Tiền Đường.

Tiền Đường tỏ vẻ oan uổng quá, hắn chỉ đối đãi với hai người như em trai thôi, nhưng cũng phải thừa nhận, trong nửa năm tận thế này, hắn đúng là đã có cảm tình với Khúc Lưu Thương, còn chuyện Khúc Thanh Thủy có yêu thầm mình hay không, Tiền Đường thật sự không thể nhìn ra được gì từ gương mặt vô cảm kia, nhưng trong tình huống xấu hổ này, hắn cũng chỉ có thể căng da đầu giảm bớt bầu không khí, "Tiểu Thanh em có thể kể cho bọn anh tình hình cụ thể một chút ở Hạ Châu không? Vì sao nơi này duy trì trật tự tốt như vậy?"

Bốn người còn lại không khỏi giơ ngón cái lên với Tiền Đường, nếu như này, một câu hai câu khẳng định là nói không xong, nói qua nói lại, kiểu gì cũng có thể tám chuyện mãi không dứt.

Nhưng mà Khúc Thanh Thủy trầm mặc một chút, sau đó vỗ vỗ đầu thiên nga đen, "Tiểu Hắc, mày kể đi."

Vì thế, dưới bầu trời đêm u ám, bắt đầu vang vọng tiếng kêu độc đáo của thiên nga.

Nửa giờ sau, thiên nga đen ho khan một tiếng, tiếng kêu đột nhiên im bặt, Khúc Thanh Thủy mở miệng dò hỏi, "Nghe hiểu không?"

Năm người "......" Bọn họ cứ tưởng sẽ nghe không hiểu, nhưng thần kỳ chính là, vậy mà họ lại nghe hiểu tiếng thiên nga kêu?

Đây mới thật sự là lý do vì sao thiên nga đen được chọn làm thú cưỡi, ban đêm có thể ẩn mình, bay rất vững vàng, còn có thể giao lưu với các sinh vật khác, tuy rằng đều nghe ra tiếng thiên nga kêu, nhưng vẫn có thể hiểu, đây là tài năng của thiên nga.

Để khen thưởng, Tiểu Thất móc ra một củ cải đút cho thiên nga đen, thiên nga đen vui vẻ ngậm củ cải, tính đợi về rồi chậm rãi thưởng thức.

Năm nhân vật chính đã hoàn toàn ngơ ngác, bọn họ nghe hiểu tiếng thiên nga là một chuyện, nhưng nội dung thiên nga đen kể lại cũng thực sự làm người ta khó có thể tin, trong lời kể của thiên nga đen, người thu phục toàn bộ Hạ Châu hoá ra là Khúc Thanh Thủy, hơn nữa chỉ dùng có hai tháng, còn không có thương vong, thậm chí độ uy tín của Khúc Thanh Thủy ở Hạ Châu rất cao, hầu như mọi người đều cho là mạnh nhất.

Hành trình trở về rất im lặng, năm nhân vật chính còn đang tiêu hóa nội dung thiên nga đen kể, cũng bắt đầu suy nghĩ bản thân rốt cuộc là đến để cứu người, hay là tới ôm đùi?

Tiểu Thất ở trong đầu tiếp tục hứng thú bừng bừng mà giới thiệu với 6362 các loại sinh vật biến dị hình thù kỳ quái, nghe tiếng răng va quen thuộc làm tâm tình sung sướng, hận không thể lập tức đi ngủ.