Trong cung có rất nhiều nữ tử như hoa như ngọc, nhưng chỉ một người khiến bệ hạ có hứng thú. Nàng tên là Hỉ Muội, đến từ Nam Chiếu.
Nàng học được bí thuật chế hương, mỗi khi bệ hạ qua đó sẽ không muốn rời đi nữa.
Người đã từng ngửi qua hương đó nói rằng nó có thể kết nối âm dương, nhìn thấy người đã khuất.
Chúng ta nghĩ, chắc chắn là bệ hạ muốn gặp lại hoàng hậu nương nương rồi.
Thái hậu rất ghét Hỉ Muội, nói nàng bụng dạ khó lường, vài lần muốn ban c.h.ế.t cho nàng nhưng luôn bị bệ hạ ngăn cản.
Hỉ Muội được sủng sinh kiêu, từ một cống nữ nho nhỏ cứ thế ngồi vào vị trí Mỹ nhân.
Nhưng nàng vẫn không hài lòng, nàng muốn làm Chiêu nghi.
Nàng nói nàng không dám mơ ước đến hậu vị, nhưng nghe nói trước kia sủng phi của bệ hạ cũng từng là Chiêu nghi, nhận được sủng ái sâu hơn hoàng hậu gấp mấy lần. Nàng không muốn địa vị, nàng chỉ muốn được sủng ái.
Chúng ta nói với nàng rằng vị Chiêu nghi đó sau này đã được truy phong làm hoàng hậu, cũng là vảy ngược trong lòng bệ hạ, nàng tốt nhất đừng nên đụng vào.
Thế nhưng nàng không tin, lại tự ý mở Trường An Điện, bước vào Trường An Môn, còn nói chắc chắn bệ hạ sẽ ban cung điện này cho nàng.
Kết quả đêm đó nàng bị lột da hủy xương.
Chúng ta đã nói bệ hạ là người rất đáng sợ rồi mà.
Nhưng không có hương mà Hỉ Muội chế ra, bệ hạ còn đáng sợ hơn.
Hắn nói xương cốt mình rất đau, cho nên tự lấy d.a.o đ.â.m vào người mình, sau đó luôn miệng nói mình nhìn thấy Nguyệt Nương, nhưng chúng ta không biết Nguyệt Nương là ai.
Thái hậu nhìn thấy cũng phải rơi lệ, than thở một tiếng oan nghiệt.
Sau đó Thái hậu ra ý chỉ trói bệ hạ lại, bệ hạ vẫn luôn nói mình đau, lúc thì xương cốt đau, lúc khác lại nói tim đau.
Người ta đồn đãi tộc Thác Bạt là con của thần, cho nên người trong tộc có ngoại hình rất tuấn mỹ phi phàm. Bệ hạ cũng không ngoại lệ, đẹp như tiên sơn.
Nhưng không có hương, hắn trở nên đáng sợ như ma quỷ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó rốt cuộc hắn cũng tỉnh lại, lập tức hạ chiếu thư đón đôi song sinh nam nữ của huynh trưởng về hoàng cung, lập đứa bé gái làm hoàng thái nữ.
Thái hậu nói, bệ hạ hồ đồ rồi, tại sao lại để nữ tử làm hoàng đế.
Một lúc lâu sau bệ hạ mới nói đúng vậy, nhi thần hồ đồ. Sau đó hắn sửa lập đứa bé trai làm thái tử, còn đứa bé gái được nhận phần đất phong tốt nhất Bắc Lương.
Cả đời nàng sẽ sống trong phú quý, bình an thuận lợi.
Nhưng chúng ta cho rằng bệ hạ thật lòng muốn cho đứa bé gái kia kế thừa thiên hạ.
Bệ hạ không có con, lời đồn nói rằng hắn từng có một đứa con gái, nhưng đã sớm tắt thở ngay trong lòng hắn. Hắn nhất định là rất nhớ cô con gái đó, nhớ đến nỗi không do dự trao thiên hạ cho đứa bé trông giống nàng.
Lập thái tử chưa bao lâu, bệ hạ ngã bệnh.
Lần này hắn không phát điên nữa, chỉ ngủ suốt ngày.
Chúng ta vẫn ở bên canh chừng hắn, ngự y nói hắn đã dầu hết đèn tắt, thời gian không còn bao nhiêu.
Một buổi tối nọ trời nổi gió, chúng ta nhanh chóng đi đóng cửa.
Đột nhiên bệ hạ từ trên giường ngồi dậy, tự mình mặc quần áo đi hài, trong tay nắm chặt một viên kẹo. Hắn nói với cánh cửa không bóng người rằng: "Nguyệt Nương, bây giờ chúng ta cùng ăn kẹo đi."
Hắn đứng ở đó rất lâu, mãi đến khi cô cô quản sự cảm thấy không ổn, tiến lên xem xét mới phát hiện ra bệ hạ đã băng hà.
Năm đó hắn ba mươi hai tuổi.
Hai mươi tuổi hắn đăng cơ, tại vị mười năm, khai cương khoách thổ, g.i.ế.c người vô số, tàn sát hàng loạt dân trong thành như g.i.ế.c súc vật, nửa đêm có thể dọa cho trẻ con phải nín khóc.
Nhưng cũng chính hắn thống nhất chư quốc, xây đắp đê điều miễn thuế khóa, nghiêm cấm buôn bán nô lệ, cả nam và nữ đều có thể đến trường học tập.
Hắn còn đích thân rửa sạch oan khuất cho vị cựu thần Nam Đường, tự mình lập đàn tế bái.
Chúng ta không thể khẳng định rốt cuộc hắn là một minh quân hay một bạo quân.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Chỉ biết là, năm nay chúng ta hai mươi tuổi, ấn theo quy củ do bệ hạ đặt ra, có thể lĩnh tiền thưởng hậu hĩnh để về nhà lập gia đình, phụng dưỡng song thân.