Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Trời Cao Chiếu

Chương 156



Ý định của Lý cữu cữu thập phần thành công, Lý Ngọc Ẩn mặc dù vừa vào sân liền tách ra khỏi Phong Hằng, nhưng vẫn thu hút rất nhiều ánh mắt chú ý, mọi người hầu như đều biết lần này xuất hiện một cặp thân thích thông gia.

“..."Phong Hằng nhìn Lý Ngọc Ẩn bên cạnh cười khẽ, nói: “Ý tốt của Thần huynh sợ là không thể đủ rồi. Nội nhân vừa sinh được một khuê nữ tháng trước, ta thực sự không yên tâm lắm, đã nói sau bữa tiệc hôm nay sẽ chạy về.”

“Cái này..." Thần Húc không thể tưởng được Phong Hằng lại nói ra những lời này, hắn dừng một chút, hàm súc nói: “Mặc dù gia sự quan trọng, nhưng Hàm Kiều là cô nương nổi tiếng nhất trong thành, nếu để cho giai nhân khổ chờ, sẽ không quá tốt.”

Bởi vì biết câu nói này của mình không có đạo lý gì, Thần Húc nói xong liền ho một tiếng.

Nếu Phong Hằng dùng cái cớ khác, hắn ngược lại có thể nói ra cái gì, nhưng chẳng lẽ một kỹ nữ so sánh với một thê tử của Phong Hằng sao, nếu hắn thật đem hai người so sánh, chính là tự rước lấy nhục.

Phong Hằng từ chối không hề có áp lực, đừng nói không có Tống Sư Bách ở một bên nhìn chằm chằm, cho dù Tống Sư Bách đến thì hắn cũng sẽ làm như vậy. Tống Sư Trúc ngay cả hai người lúc ở chung để lại trong phòng một nha hoàn cũng để ý, nếu hắn thật làm ra chút gì đó, Phong Hằng đoán một chút phản ứng của thê tử, lời nói ra miệng càng thêm dứt khoát.

Trong xe ngựa, bầu không khí của Phong Hằng và Lý Ngọc Ẩn có chút xấu hổ.

Cuối cùng Thần Húc rời đi với biểu tình thực sự rất phiền muộn, Lý Ngọc Ẩn mơ hồ có cảm giác bị vả mặt thật sâu, hắn hắng giọng nói: “Ngày mai ta cũng cùng các ngươi về. Đến lúc đó còn làm phiền muội phu cho ta đáp một đoạn đường.”

“Xe ngựa chắc không ngồi được rồi.” Phong Hằng không có đáp ứng, hắn nhíu mày, dùng vẻ qua loa xem xét tìm một cái cớ, nói: “Nương tử dặn dò ta ở tỉnh thành mua một ít đồ, biểu ca vẫn nên dùng xe ngựa khác trở về đi.”

Lý Ngọc Ẩn trong lòng thầm nghĩ, đúng là thù dai.

Phong Hằng đương nhiên ghi thù. Hắn rất vui vẻ tham gia Lộc Minh yến, lại bị Lý Ngọc Ẩn giấu tin tức làm cho hậu trạch đều muốn phát hỏa.

Cả sự kiện rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ, Lý Ngọc Ẩn lại ở một bên một mực châm ngòi thổi gió, Phong Hằng nhẫn nại hạ tính tình ở chung hòa thuận với hắn, đã coi như là tính tình tốt.

Người châm ngòi thổi gió rõ ràng không chỉ có một mình Lý Ngọc Ẩn, vừa về đến nhà, Phong Hằng liền nhìn thấy Tống Sư Bách chạy vội vào nhà, kéo Tống Sư Trúc vào trong thì thầm.

Trận tai họa này có chút quan hệ với nhi tử nhà mình, Lý cữu cữu nhìn thấy ánh mắt sanh tế, nhanh chóng mang theo Lý cữu mẫu còn muốn hỏi kỹ rời khỏi Phong gia.

Tiếp theo Phong Duy và Tống Sư Trạch thấy tình huống không đúng, cũng tìm cớ rời đi.

Phong Hằng thấy trong phòng từ lúc đầy người đến giờ chỉ còn lại một mình mình, ngoài việc dở khóc dở cười ra thì còn có chút căm tức, hắn cảm thấy Tống Sư Bách không phân tốt xấu, bị Lý Ngọc Ẩn âm thầm lợi dụng.

Trong lòng hắn đã làm tốt chuẩn bị khi Tống Sư Trúc đi ra sẽ tra hỏi, không nghĩ tới trên mặt Tống Sư Trúc một chút khác thường cũng không có, còn lôi kéo hắn xem quà tặng của người bên ngoài mấy ngày nay, Phong Hằng nhìn non nửa khắc đồng hồ, rốt cục nhịn không được hỏi: “Bách Nhi ở bên trong nói với ngươi cái gì?”

Tống Sư Trúc nhìn hắn, cười nói: “Hắn khen ngợi ngươi, nói ngươi ngồi thấy nữ sắc trong lòng không loạn, giữ mình trong sạch.”

“..." Phong Hằng ngược lại không nghĩ tới, bất quá hắn vẫn muốn biện hộ cho bản thân. “Ta không có 'Ngồi', sau khi tham gia yến hội liền trở về.”

Tống Sư Trúc nghe hắn đặc biệt cường điệu trong giọng nói, buồn cười nói: “Ta biết ngươi không có đấy.”

“Là không ngồi.” Phong Hằng tiếp tục nói, lời đồn đãi trên đời đả thương người nhất, hai ngày nay hắn chịu đủ oan uổng, quả thực không muốn ở chỗ thê tử cũng bị oan uổng một lần.

Tống Sư Trúc đau lòng vì hai đầu lông mày của hắn mệt mỏi, cũng biết hai ngày này đệ đệ khẳng định có chút giày vò, liền nói: “Bách Nhi vì ta mới như vậy... Ngươi đừng tức giận.”

“Bằng không biết hắn là giúp ngươi nói chuyện, ta cũng sẽ không cứ như vậy quên đi.” Phong Hằng vuốt vuốt huyệt Thái Dương, có chút ủy khuất nói.

Hắn cảm thán một tiếng, thân phận thê đệ không đánh được mắng không được, nếu Tống Sư Bách giống như Phong Duy, hắn đã sớm kéo qua giáo huấn.

“Ta biết các ngươi cũng là vì ta.” Tống Sư Trúc an ủi hắn.

Từ lúc đệ đệ nói chuyện với nàng, Tống Sư Trúc đã cảm thấy tất cả mọi người đều đối với nàng siêu cấp tốt, bây giờ nghe Phong Hằng nói, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt, ngữ khí cũng càng thêm ôn nhu.

Tống Sư Trúc thấy Phong Hằng nhìn qua, liền nở nụ cười với hắn.

Kỳ thật loại cảm giác mọi người đều che chở nàng này còn không tệ, chính là tất cả mọi người quan tâm sẽ bị loạn... Phong Hằng liền có thêm chút tai bay vạ gió.

Nàng kéo bàn tay to của hắn, tiếp tục dỗ: “Ngoan, ta biết ngươi tốt với ta, Bách Nhi và biểu ca cũng đều tốt với ta.”

Phong Hằng nghe nàng nói, thở ra một hơi thật dài, chậm rãi nói: “Bách Nhi thì thôi đi, Lý Ngọc Ẩn thật sự không phải là người tốt!”

Hắn dừng một chút, không vui dùng một thành ngữ: “Quả thực là qua cầu rút ván.”

Tống Sư Trúc vẫn là lần đầu thấy Phong Hằng mắng chửi người như vậy, lại đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng của hắn: “... Đại biểu ca mặc dù nói như vậy, nhưng cũng không có ác ý.”

Tống Sư Trúc nói tốt cho đại biểu ca.

Bỏ qua không đề cập tới quá khứ đặc thù giữa biểu ca biểu muội, bằng vào sự tương trợ hết sức của Phong Hằng đối với Lý Ngọc Ẩn trong lần thi hương này, Lý Ngọc Ẩn làm như vậy, không khác gì đắc tội Phong Hằng.

Nếu không phải sợ nàng bị phụ lòng, hắn thật ra không cần ra mặt như vậy. Điểm ấy Tống Sư Trúc vẫn có thể thấy rõ.

Chính là vậy, mặc dù có thể lý giải, nàng vẫn còn có chút suy nghĩ.

Tống Sư Trúc vuốt ve Phong Hằng bị oan uổng đến mức có chút bạo phát, phát huy ra thủ đoạn ôn nhu nhất trong đời, rốt cục làm cho sắc mặt Phong Hằng hòa hoãn không ít.

Nhìn băng cứng trên mặt Phong Hằng có dấu hiệu hòa tan, Tống Sư Trúc cũng không có buông tay ra, mà là không ngừng cố gắng, cả đêm nay vẫn vây quanh Phong Hằng.

Phong Hằng tắm rửa thay quần áo, nàng xắn tay áo lên đi vào hỗ trợ... Sau khi ma sát đốt lửa, Tống Sư Trúc liền tự giác đi ra.

Bữa tối, dưới ánh mắt của Lý thị và mấy người kia, Tống Sư Trúc gắp cho Lý thị một đũa đồ ăn, sau đó gắp cho phu quân nhà mình một miếng thịt, gắp đồ ăn cả buổi cho Phong Hằng, trước mặt mọi người, dùng hành động để chứng minh sự tín nhiệm của nàng đối với phu quân nhà mình.

Tống Sư Bách bĩu môi, tuy rằng lần này đại tỷ phu không làm chuyện gì sai, nhưng loại đãi ngộ này cũng quá cao. Nhưng điều khiến hắn dễ chịu hơn một chút chính là, Phong Hằng cũng không hưởng thụ sự ân cần chu đáo của thê tử, hai người gắp thức ăn thêm canh cho nhau, tốt xấu gì cũng không phải một mình tỷ tỷ hắn bận rộn.

Chìm dưới ánh mắt quỷ dị của mấy tiểu thiếu niên, trong lòng Phong Hằng thật sự có một loại cảm giác sảng khoái vì đã giải oan.

Thật ra sau khi tắm rửa, cơn giận trong lòng hắn đã tiêu tan gần hết.

Bình tĩnh mà xem xét, hắn có thể nguôi giận nhanh như vậy, đều là bởi vì Tống Sư Trúc không có náo loạn lên.

Lúc này hai người nằm trên giường, Phong Hằng nhịn không được cúi đầu nhìn khuôn mặt non mịn của Tống Sư Trúc, thê tử trong n.g.ự.c như có cảm giác, ánh mắt ôn nhu sáng ngời lập tức nhìn qua, Phong Hằng giống như bị mê hoặc, cúi đầu hôn lên mắt nàng.

Hai người thành thân đến nay, vô luận hắn ở bên ngoài có bất kỳ chuyện gì phiền lòng, Phong Hằng vừa về nhà nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tống Sư Trúc, phiền muộn liền cũng không có. Tống Sư Trúc từ trước đến nay là một người rất biết tự tìm niềm vui, cho dù ở nhà một mình, nàng cũng có thể tìm được chỗ vui thú, trên mặt luôn luôn mang theo nụ cười.

Cho nên lần này, hắn lo lắng tâm tính của nàng sẽ bị Tống Sư Bách ảnh hưởng đến.

May mắn thê tử tâm như mây, linh lung sáng long lanh.

Tống Sư Trúc vỗ vỗ tay hắn, Phong Hằng cảm thụ được thê tử an ủi không tiếng động, thở ra một hơi, tâm tình rốt cục chuyển biến tốt đẹp.

Phu quân vừa vào cửa liền kéo mình cáo từ, Lý cữu mẫu vốn đang lo lắng cho rằng tỉnh thành xảy ra chuyện xấu không dễ để người ta biết, không ngờ chuyện xấu không xảy ra, nhi tử lại khiến nàng thở dài một hồi.

Lý cữu cữu nhìn thê tử mặt mũi tràn đầy không vui, còn tưởng rằng nàng lo lắng ngoại sanh, an ủi: “Yên tâm đi, không có phát sinh chuyện gì.” Hắn cười, “Sanh tế của ta không giống với ta.”

Thấy hắn không cho là sỉ nhục, ngược lại còn thấy vinh dự, Lý cữu mẫu tức giận nói: “Ngươi cũng biết ngươi ở bên ngoài chẳng ra sao cả, nam nhân các ngươi ở bên ngoài đều không phải là người tốt lành gì.”

“Ai... Ngươi mắng ta cũng coi như xong, đừng đem người bên ngoài cũng dẫn vào.” Lý cữu cữu mỉm cười nói, “Ngươi đừng lo lắng, Bách Nhi nhìn tỷ phu hắn đang rất căng thẳng.”

“Đó là tỷ đệ người ta có tình cảm tốt.” Lý cữu mẫu thật ra cũng vì ngoại sanh mình mà thả lỏng một chút. Nàng biết rõ buồn bực ở trong lòng sẽ khó chịu, tự nhiên không muốn Tống Sư Trúc cũng giống như nàng.

Nhưng trong lòng ngoại sanh không có gai đâm, hành động lần này của nhi tử khiến nàng vô cùng sốt ruột. Lý cữu mẫu nghĩ nghĩ nói: “Ta định nói cho Ẩn Nhi một mối hôn sự.” Vừa rồi nghe phu quân nói xong chuyện xảy ra ở tỉnh thành, Lý cữu mẫu lại tiếp tục xuất hiện ý nghĩ này trong đầu.