Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Trời Cao Chiếu

Chương 193



Hắn không muốn đi yến tiệc phong gia, bởi vì nghe nói Lý Thái phó cũng sẽ ở đây, mới vội vàng đi qua thời gian khai yến, lúc tan cuộc cũng là người đầu tiên rời đi. Vốn dĩ hắn nghĩ mình hạ mình dự tiệc, đã đủ cho Phong Hằng mặt mũi, không ngờ phía sau còn có chuyện khác xảy ra.

Sau khi biết mình bị thê tử liên lụy, trong lòng hắn vẫn luôn kìm nén một hơi, sau khi về nhà liền cãi nhau với Lâm phu nhân một trận. Nhưng Lâm phu nhân nói rất nhiều đạo lý, cuối cùng Lâm học sĩ chỉ có thể giận dữ, phất tay áo bỏ đi.

Lâm phu nhân cũng không có nghỉ ngơi. Dù sao Lâm học sĩ cũng là chủ của một gia đình, sau khi hắn rời đi, sắc mặt Lâm phu nhân đã có thể nhìn thấy xám xịt.

Hai ngoại sanh nhà nương đẻ của nàng ở nhà đã nhiều năm, nghe hai người cãi vã, vẫn luôn núp ở trong tủ hoa lê im lặng không ra tiếng, đợi đến khi Lâm học sĩ rời đi, mới dám đi ra.

Một người trong đó khuôn mặt xinh đẹp, cố lấy dũng khí nói: “Tiểu cô cô, Trữ đại phu nhân bên kia, chúng ta nói với bọn họ như thế nào?” Xét đến cùng, Lâm phu nhân sẽ đồng ý tới cửa hòa giải, đều là vì Trữ đại phu nhân phó thác.

Nếu không phải như thế, nàng làm sao sẽ đi dự yến hội của cử nhân nương tử.

Nghe ngoại sanh nói đến Trữ đại phu nhân, Lâm phu nhân cũng nhớ ra, lẩm bẩm nói: “Đúng, Trữ gia là hoàng thân, Trữ đại phu nhân nhất định có biện pháp.”

Chỉ là chuyện một câu nói, triều đình nhất định phải nắm lấy b.í.m tóc nhỏ này, Lâm phu nhân thật sự là cảm thấy chuyện bé xé ra to.

Nhớ tới những lời vừa rồi Lâm học sĩ cãi nhau với nàng, nàng lại cắn răng nói: “Lão gia cũng thế, thật sự là không thể nói lý, hắn là chủ khảo một tỉnh, chẳng lẽ người Phong gia không nên kính chúng ta sao?”

Nhớ tới hôm qua Tống Sư Trúc không biết điều, Lâm phu nhân liền vô cùng tức giận. Sau khi nha hoàn trở về, nàng vốn tưởng rằng Tống Sư Trúc là người hiểu chuyện, không nghĩ tới nàng thật đúng là nhìn lầm người.

“Tống phu nhân đi đường vòng, Phong nương tử nhìn nàng đi đường vòng, thế mà cũng không ngăn cản. Huynh đệ tỷ muội cả nhà, nếu thật sự diệt huynh đệ mình, nhà nương đẻ nàng liền không có người.”

Nghe cô cô nhà mình mắng Tống Sư Trúc không nghe người tốt nói chuyện, cô nương vừa rồi cố lấy dũng khí nói chuyện, trong lòng có phần bất đắc dĩ. Nhưng nàng cũng không tiện nói gì. Tuy rằng từ nhỏ đã được cô cô nuôi dưỡng bên cạnh, nhưng có đôi khi nàng cũng không hiểu rốt cuộc Lâm phu nhân là giả thanh cao hay thật sự hồ đồ. Lúc ấy vừa nghe cô cô bảo nha hoàn tới cửa phát biểu với Tống Sư Trúc, trong lòng nàng liền có chút dự cảm không ổn.

Sau đó trong lòng vẫn luôn ôm may mắn, cảm thấy Lâm phu nhân có thân phận sư mẫu che chở, Phong nương tử không thể không cho nàng ta một chút mặt mũi. Không ngờ lại thật sự làm hỏng chuyện này.

Nếu Tống Sư Trúc biết Lâm phu nhân thật sự có ý tốt khuyên bọn họ lạc đường biết quay lại, nhất định sẽ cảm thấy mạch não của Lâm phu nhân có vấn đề.

Hai ngày nay nàng nghe chuyện phiếm của Lâm gia nghe say sưa, nghĩ tới những lời kỳ diệu ngày đó Lâm phu nhân để nha hoàn đến trước mặt nàng nói, Tống Sư Trúc liền cảm thấy nửa điểm không đồng tình với Lâm phu nhân.

Phùng thị cũng cảm thấy mỹ mãn, nàng vừa mới từ phòng bếp đi ra, trên người tràn đầy mùi hương bột mì thơm ngát.

Nhị thẩm luôn luôn chỉ có lúc tâm tình vô cùng tốt, mới có thể tự mình xuống bếp. Tống Sư Trúc hiếu kỳ nói: “Nhị thẩm gặp được chuyện gì tốt?”

Phùng thị cười: “Kẻ thù sắp vào tù rồi, có tính là chuyện tốt không?”

Tống Sư Trúc dừng lại: “Thật sao?” Lúc này cách từ lúc nàng xuất cung, bất quá mới sáu bảy ngày a?

Phùng thị nhìn Tống Sư Trúc, biểu cảm trên mặt dần dần dịu dàng xuống: “Đợi thêm hai ngày, chuyện này cũng có thể kết thúc.”

Tống Sư Trúc lại có chút bất ngờ với việc Phùng thị trả thù chỉ có như thế. Năm đó nàng hận đến muốn mạng của Tống Nghiễn. Nhưng nghĩ đến hộp thuốc độc Phùng thị đưa cho mình trước khi thành thân, Tống Sư Trúc lại cảm thấy tổ mẫu nhà nàng có phải hiểu lầm nhị thẩm hay không.

Trong tay cầm nhiều dược vật g.i.ế.c người trong vô hình như vậy, Phùng thị nếu thật sự muốn Tống Nghiễn chết, hà tất phải phiền toái như vậy. Nàng càng có khuynh hướng nhị thẩm nhà mình bị những hạ nhân bên cạnh nàng kích động hơn.

Trước mặt người thân cận, Tống Sư Trúc luôn luôn rõ ràng dễ hiểu. Phùng thị sờ mặt nàng, thở dài: “Ngươi đừng nghĩ ta quá tốt.”

Tống Nghiễn đã được nhận làm con thừa tự, hơn nữa còn thành thân một năm, nhưng trong lòng Phùng thị biết rõ, năm đó khi nàng hận nhất, quả thật đã nghĩ tới chuyện dùng mạng người để tế hài tử của nàng.

Sự tồn tại của nghiệt chủng cừu hận ngày một trưởng thành trong lòng, Tống Nghiễn giống như giòi trong xương, mỗi lần nàng nhìn thấy nàng, trong lòng liền phẫn hận như d.a.o cắt.

Nhất là sau khi mơ hồ nhận thấy phụ thân ruột của Tống Nghiễn, chính là độc thủ khiến Tống Văn Sóc không thể điều động vào kinh, Phùng thị quả thật hận nàng đến cực điểm.

Lúc ấy, Phùng thị thật sự trơ mắt nhìn hài tử kia bị ma ma lột sạch xiêm y trong băng tuyết ngập trời, nhưng sau khi người được lão thái thái cứu, nàng liền tỉnh táo lại.

Hàng năm nàng đều phải tới Phật tổ cung cấp một ngọn đèn Trường Minh cho hài tử đã mất đi kia, cầu xin nàng có thể vãng sinh cực lạc, nếu trên tay Phùng thị dính máu, Phật tổ còn có thể đáp lại lời khẩn cầu của nàng sao.

Nghĩ đến mâu thuẫn và dày vò năm đó, Phùng thị đột nhiên an tĩnh lại. Một lát sau, nàng mới nói: “Lần này nhị thẩm phải đa tạ ngươi rồi.”

So với việc lấy mạng người, Phùng thị vẫn luôn tự tin có nhiều biện pháp khiến kẻ thù sống không bằng c.h.ế.t hơn. Nhưng đó cũng là phải lấy nhi tử của phu quân nàng làm cái giá. Nàng lạnh lùng còn có chút do dự, một năm nay sau khi giải quyết khúc mắc trong lòng với Tống Văn Sóc, lại càng thêm do dự không tiến lên.

Tống Sư Trúc cười cong mi mắt, nói: “Nhị thẩm đối tốt với ta, ta đối tốt với nhị thẩm.”

Thật ra trong lòng nàng cũng có tư tâm, lấy tính tình cùng quyết tâm của nhị thẩm, nếu chuyện này vẫn luôn áp chế xuống, cả nhà nhị thúc sẽ chỉ mãi không được an bình. Nếu đã như thế, còn không bằng mau chóng giải quyết mọi chuyện.

Nhớ tới lần này tổ chức yến tiệc dời nhà, Tống Sư Trúc liền thở dài một tiếng, nàng kỳ thật cũng muốn mời tộc nhân hai tộc Phong Tống ở Kinh Thành tới, nhưng kinh quan không dễ làm, mặc kệ là Phong thị hay Tống thị, đều là một tấm thiếp mời đều không đăng ra được.

Thảm đạm thành như vậy, Tống Sư Trúc là thật tâm không hy vọng bởi vì chuyện của Nhị thẩm, để gia tộc lại thương cân động cốt.

Phùng thị chưa chắc không biết trong lòng điệt nữ có tính toán khác, nhưng vậy thì sao, qua nhiều năm như vậy, chỉ có Tống Sư Trúc nhớ thương nàng, ngay cả ở trước mặt Lý lão thái thái cũng muốn giúp nàng giải quyết phiền phức.

Nàng cười cười, đưa tay sờ sờ tóc Tống Sư Trúc, lại ôm nàng vào trong n.g.ự.c Phùng thị mới nói: “Vậy ngươi cũng đừng khách khí như vậy với nhị thẩm, nhị thẩm nếu tặng cho ngươi nhà bên cạnh, vô luận khi nào cũng sẽ không lấy về.”

Tống Sư Trúc dừng một chút, không ngờ tâm tư của mình lại bị Phùng thị nhìn ra, nàng gắng gượng nói: “Nếu sau này ta không ở lại nơi này, không phải lãng phí sao? Sau này phu quân sẽ lên như diều gặp gió, ngươi xem Lý đại nho chẳng phải được thánh thượng ban cho một tòa phủ đệ à, sau này phu quân mà có thánh quyến như vậy, chắc chắn ta sẽ không ở trong tiểu viện nữa.”

Phùng thị vỗ vỗ bả vai nàng, buồn cười nói: “Vậy thì chờ phu quân nhà ngươi thăng chức rất nhanh được ban thưởng phủ đệ rồi nói sau, trước lúc đó, không cho phép nhắc đến chuyện trả lại khế ước mua bán nhà.”

Thánh sủng làm sao dễ dàng đạt được như vậy. Tống Văn Sóc chịu đựng nhiều năm như vậy, cũng chỉ là một quan ngũ phẩm. Cho dù Phong Hằng có Lý đại nho dẫn dắt, Phùng thị cũng không cảm thấy hắn có thể được Hoàng Thượng ban cho phủ đệ. Nếu hắn thật sự có thể như thế, Phùng thị thu hồi khế ước nhà cũng cam tâm tình nguyện.

Tống Sư Trúc suy nghĩ một chút, liền hiểu được, Nhị thúc nhất định không nói chuyện Hoàng Thượng cải trang cho Nhị thẩm, bằng không Phùng thị sẽ không tin nàng như vậy. Nàng nói: “Nhị thẩm cứ chờ đi.” Đêm nay cô chuẩn bị thần án, chắc chắn phải cầu nguyện ông trời ba lần mỗi ngày.

Ngược lại với tâm trạng tốt đẹp của Phùng thị và Tống Sư Trúc, trong nhà Phùng Viễn Đạo mây đen mù mịt.

Phùng Viễn Đạo thật không nghĩ tới Phùng thị lại không quan tâm, muốn đồng quy vu tận với nhà bọn họ.

Phùng gia đại lang nói: “Phụ thân, ngươi mau nghĩ cách đi, nếu để ả điên kia tiếp tục làm, ta cũng không học nổi ở Quốc Tử Giám nữa.”

“Đại ca nói không sai, chúng ta thật không dễ gì mới vào Quốc Tử Giám, nhưng không có khả năng cứ như vậy bị người đuổi ra.” Đây là giọng của Phùng nhị lang, sau khi nói xong cũng nhìn về phía Phùng Viễn Đạo.

Phùng Viễn Đạo nghe hai nhi tử thúc giục, lại là một miệng đắng chát. Hắn mấy năm nay không biết trả giá bao nhiêu, mới đưa hai nhi tử vào Quốc Tử Giám, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ thật sự lật thuyền trong mương.

Mấy ngày nay, Phùng thị nhiều lần sai người tới cửa đòi đồ cưới của vong nương, mỗi lần như vậy đều sẽ huyên náo đến mức hàng xóm ngõ nhỏ không được an bình.

Dựa theo luật pháp, đồ cưới của đích mẫu đúng là nên do Phùng thị đoạt được. Nhiều năm trước hắn rời Quỳnh Châu phủ, ngoại trừ thanh danh quá kém không thể ở lại được, cũng là bởi vì cầm đồ cưới của đích mẫu, không muốn ở quê hương đêm dài lắm mộng.