Đã gần trưa, Tống Văn Thắng lại tới dặn dò nàng vài câu, đoàn người liền xuất phát.
Bởi vì nhiều người, xe ngựa Phong gia và Tống gia cộng lại gần hai mươi chiếc, gần như đều là thuê, từng kiện hành lý lớn Tống Sư Trúc đã sớm giao cho tiêu cục, ngay cả năm mươi rương da hồ ly của nàng cũng đều được vận chuyển, tùy thân đều là đồ dùng hàng ngày.
Vì để cho mọi người thoải mái một chút, xe ngựa được phân phối rất rộng rãi. Triệu thị mang theo một chiếc xe, Tống Sư Trúc và khuê nữ mang theo nhũ mẫu một chiếc, Phùng thị Tống Nhị Lang một chiếc, cuối cùng Phong Hằng Tống Sư Bách lại là một chiếc khác.
Phong Hằng sợ nàng tâm tình còn chưa khôi phục, liền bỏ lại Tống Sư Bách tới bồi nàng, Tống Sư Trúc ở trong n.g.ự.c hắn, mất mát nửa ngày, mang phiền muộn thở dài, cũng liền lên tinh thần.
Đoạn đường đi tới bến đò Kinh An này, Tống Sư Trúc đi hai lần, cũng coi như quen thuộc. Bọn họ muốn chạy tới bến Kinh An vào tháng hai, ngồi trên thuyền về Kinh. So với thời gian xuất phát từ phủ thành, thời gian càng nhanh hơn một chút.
Băng tuyết tan, lại là trong hành trình, Triệu thị cực ít bôn ba như vậy, vẫn luôn không có khẩu vị, may mắn thân thể nàng coi như không tệ, lại có Tống Sư Trúc thời khắc chú ý, cuối cùng không xảy ra vấn đề gì ở nửa đường, nhưng Tống Sư Trúc lại không ngờ nàng sẽ ở bến đò nhìn thấy cả nhà Lý cữu cữu.
Nói cả nhà cũng không hẳn vậy, một nhà dòng chính Lý gia đầy đủ hết, ngay cả tiểu biểu đệ Lý Ngọc Mạch từ khi sinh ra đã được gửi nuôi ở ngoại gia, mới tám tuổi cũng tới, nhưng nhóm con thứ lại một người cũng không thấy.
Tiểu biểu đệ trông không giống Lý Ngọc Ẩn, trắng trẻo mềm mại như cái bánh bao, đi theo sau lưng Lý cữu cữu, đối diện với nàng lâu còn đỏ mặt, nhìn qua thì giống như một đứa trẻ trung thực.
Lý cữu cữu vừa nhìn thấy nàng, trên khuôn mặt trắng mập cười như đóa hoa, vuốt chòm râu, hô: “Ta đợi các ngươi tới, chúng ta cùng đi, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Lý cữu cữu nói bọn họ đã đợi ở bến đò hai ba ngày, nếu như đám người Tống Sư Trúc không tới, bọn họ liền ngồi thuyền đi.
Tống Sư Trúc hiếu kỳ nói: “Biểu đệ biểu muội khác đâu?”
Lý cữu mẫu đang hàn huyên với Triệu thị, Phùng thị, quay đầu nói: “Tất cả đều ở phủ thành.”
Tống Sư Trúc lại nghe cữu cữu nhà mình giải thích một lần, sau khi tin tức Lý Ngọc Ẩn trúng tiến sĩ truyền đến, thanh danh các biểu tỷ, biểu muội Lý gia liền tốt lên, Lý cữu mẫu lấy tốc độ nhanh nhất đính hôn cho bọn họ, hôn kỳ sang năm. Bởi vì lo lắng các thứ nữ tố chất không cao, sau khi xuất giá sẽ ảnh hưởng mặt mũi trong nhà, còn bỏ tiền thuê ma ma giáo dưỡng ở nhà dạy bảo.
Thời gian một năm. Thề phải để cho bọn họ học chút bản lĩnh.
Mà đích mẫu như Lý cữu mẫu đương nhiên sẽ không ở nhà cùng bọn họ, vì thế liền đi theo đại nhi tử lên kinh.
Về phần các con thứ? Thường ngày ở thư viện, nghỉ tuần về nhà do quản gia cùng di nương chăm sóc sinh hoạt, mỗi tháng cố định lấy phí sinh hoạt, tiêu phí vượt qua ngạch độ trong nhà liền mặc kệ, Lý cữu mẫu sau khi định ra chương trình một trận liền buông tay.
Tống Sư Trúc nghe xong, cảm thấy tính tình cữu cữu mình thật đúng là lớn.
Lý cữu cữu cười nói: “Cữu cữu vất vả cả đời, cũng chính là vì biểu ca ngươi đỗ tiến sĩ. Biểu ca ngươi không chịu thua kém như vậy, cữu cữu của ngươi bây giờ là hoàn toàn không quản chuyện, tất cả mọi chuyện đều do cữu mẫu ngươi phụ trách.”
Tống Sư Trúc liền biết, ý tứ câu nói này của cữu cữu nhà mình, là dự định bình ổn đại trạch.
Nàng lắc đầu, khó trách cữu mẫu có tâm trạng muốn ở cùng Thượng Kinh với nhi tử, đây là chịu đựng đến cùng.
Sau khi thuyền quan giương buồm, Tống Sư Trúc nhìn mặt sông băng tuyết đã tan, chỉ cảm thấy năm nay đã qua, thật sự là mỗi người đều là sang chương mới.
…
Cuối tháng hai, hai bờ sông cỏ mọc xanh biếc, người đi đường đến bến tàu hồi Kinh nối liền không dứt, vô cùng náo nhiệt.
Tống đại lang Tống Tam Lang dẫn theo nô bộc trong nhà chờ ở đây gần nửa ngày, vẫn chưa thấy bóng dáng của quan thuyền tỉnh An Lục.
Tống Tam Lang là người nóng nảy nhất, không nén được tức giận nói: “Sao thuyền còn chưa tới!”
“Hẳn là nhanh rồi, mấy ngày trước đây Trúc muội muội cho người đưa tin đến nhà, ngày viết trong thư chính là hôm nay.” Tống Đại Lang trông về mặt sông phía xa, trấn an đệ đệ nói.
Tống Tam Lang: “Lần này nếu ta cãi nhau với nhị ca, đại ca cũng không thể trách ta, hắn đã đem nương ra ngoài ba tháng rồi!”
Tết năm này, trong nhà tuy có quản gia giúp đỡ lo liệu, nhưng ba đại nam nhân, không chỉ ăn cơm tất niên không có mùi vị, cả ngày khuôn mặt phụ thân hắn đều cứng ngắc. Tống Tam Lang vốn đang trông cậy năm nay có thể đón năm mới vui vẻ, náo nhiệt, không ngờ vẫn là lạnh lẽo như vậy.
Tống Đại Lang đương nhiên cũng tức giận hành vi của đệ đệ, nhưng mà chuyện hắn suy tính lại nhiều hơn một chút. Nghĩ đến trong thư Tống Sư Trúc nói, lần này đi theo nàng có nương của Phong Hằng và Phong Duy đến Thượng Kinh, hắn dặn dò: “Phong gia thái thái và Phong tam thiếu gia cũng đi theo lên kinh, đừng làm đường muội mất mặt.”
“Ta là tránh được.” Nghe được Tống đại lang nói như vậy, Tống tam lang biết đại ca khẳng định cũng bất mãn đối với nhị ca, lập tức cao hứng, lại nói: “Người nhà phu quân của Trúc đường tỷ cũng không biết là dạng gì, có dễ ở chung hay không. Nếu không có chỗ tốt, sau này Trúc đường tỷ có thể bị khổ hay không...”
Hắn nói xong liền lo lắng, mẹ chồng nàng dâu không hòa thuận là cảm thụ gì, bọn họ từ nhỏ đều có khắc sâu thể hội. Bầu không khí đó thật sự còn lạnh hơn cả ngày đông nằm băng, ngồi ở một bên trái tim đều là lạnh lẽo.
Tống Đại Lang cũng có chút lo lắng điểm này, nhưng đối với đệ đệ sắc mặt sầu lo, hắn vẫn là nói: “Nếu huynh đệ trong nhà chúng ta đắc lực, có thể làm chỗ dựa cho Trúc muội muội, Phong thái thái cũng không dám đối xử tệ với nàng.”
Tống Tam Lang nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể gật gật đầu, trong lòng lại hạ quyết tâm, không thể để cho cô nương Tống gia bị người khác xem thường.
Lúc này mọi người ở trên mạn thuyền xóc nảy hơn nửa tháng, biết có thể xuống thuyền đều không muốn ở trong khoang thuyền, đều tụm năm tụm ba ở bên ngoài.
Nước sông dưới ánh mặt trời tản ra sóng nước lăn tăn, Tống Nhị Lang đón gió sông, đột nhiên nói: “Đại ca và tam đệ lúc này khẳng định đang chờ thu thập ta ở bến tàu.”
Phùng thị cười khiển trách: “Đừng nói hươu nói vượn.”
Đâu phải nói bậy. Tống Nhị Lang lắc đầu, cảm thấy nương hắn vẫn chưa hiểu rõ về đại ca, tiểu đệ của hắn, bèn nói với Tống Sư Trúc ở phía sau: “Trúc muội muội, chúng ta là người một phe, lát nữa muội cũng không thể nhìn ta chịu tội được.”
Tống Sư Trúc đang nhìn chằm chằm một cặp cò dại trên mặt sông, nghe vậy, rất không có lương tâm nói: “Ta và nhị thẩm mới ở một phe.”
Trên mặt Phùng thị lập tức lộ ra một nụ cười.
Tống Nhị Lang nhìn một màn này, trong lòng lại nói thầm một câu, thủ đoạn thu phục trưởng bối của Tống Sư Trúc thật sự là khó lường.
Vốn dĩ Phùng thị yêu thương điệt nữ như vậy, Tống Nhị Lang còn tưởng lần này ở trong huyện, nương hắn chắc chắn sẽ muốn véo von với đại bá nương, tranh giành trước, không ngờ Phùng thị đột nhiên lại hành quân lặng lẽ, sau đó lần này ở trên thuyền, hai người lại dần thân cận hơn, có đôi khi Tống Nhị Lang cũng cảm thấy, tình cảm giữa nữ nhân hắn thật sự là xem không hiểu.
Nếu Tống Sư Trúc biết trong lòng Tống Nhị Lang nghĩ như thế nào, sẽ nói cho hắn biết, đây là bởi vì Phùng thị và nàng đều hiểu rõ người. Loại tình cảm tự nhiên như cốt nhục thân sinh kia, người không có quan hệ huyết thống nào có thể tham gia vào.
Phùng thị không phải người không biết đúng sai, cần gì phải tranh cao thấp với nương nàng, cũng không phải chuyện có phần thưởng gì, tranh thắng có thể được một trăm vạn, ngay từ đầu thể hiện thái độ một chút là được.
Tống Sư Trúc tự giác có sự ngầm hiểu lẫn nhau giữa Phùng thị, cho nên trên đường vừa tiếp xúc, liền khôi phục quan hệ tốt đẹp. Đương nhiên cũng bởi vì nàng ở trước mặt trưởng bối xưa nay là người uyển chuyển.
Nàng nhìn bộ dạng ảo não của Tống Nhị lang, nghĩ nghĩ: “Sau khi nhị đường huynh rời thuyền, đừng cãi nhau với đại đường huynh và tiểu đường đệ, mau nhận tội, tốt nhất còn có thể rơi vài giọt nước mắt khiến bọn họ mềm lòng, trên bến tàu người đến nghênh đón khóc rất nhiều, không cần sợ mất mặt.”
Tống Nhị lang vẫn là cần thể diện, ho một tiếng nói: “Trước công chúng, một đại nam nhân sao có thể như vậy.” Hắn không thể làm ra bộ dáng đường muội kéo tay áo nương khóc đến mơ mơ hồ hồ như vậy.
Suy nghĩ thêm một chút da mặt dỗ dành lão thái thái của Tống Sư Trúc... Hắn tự biết mình lòng mà lực không đủ.
“... Trước công chúng làm sao vậy?” Tống Sư Trúc rất mẫn cảm cảm giác được Tống Nhị Lang có ý riêng, hừ hừ nói: “Nếu nhị đường huynh cảm thấy không thích hợp, thì tự nghĩ cách. Đợi chút nữa đường huynh bị thu thập, ta cũng ở bên cạnh xem một chút để mở mang kiến thức.”
Tống Sư Trúc nói xong cũng có chút muốn vào khoang thuyền, nàng xoa xoa đôi bàn tay, cuối tháng hai chính là thời điểm còn lạnh, đứng lâu ở bên ngoài vẫn còn có chút lạnh.
Tống Nhị Lang giống như hài tử, dỗ dành nàng: “Trúc muội muội nói gì vậy. Nếu ngươi giúp ta một lần, ta sẽ nợ ngươi một lần, như vậy được không?”
Phong Hằng đang nói chuyện với Lý cữu cữu trùng hợp nghe được câu này, ngược lại cảm thấy thê tử đáp ứng hắn cũng không tệ. Hắn lộ ra một nụ cười, lần này Tống Sư Trúc muốn mở cửa hàng ở kinh thành, đến lúc đó còn có rất nhiều việc vặt phải chạy, vừa vặn có một lao động miễn phí.