Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Trời Cao Chiếu

Chương 269



Chương Thái Hậu không thể không có nhiều phong thư bền bỉ hơn một chút. Mà lúc ấy Phong Hằng đã nói, trong mộng chỉ có Lý Tùy Ngọc là thai phụ, còn có chuyện Tống Sư Trúc nói lần trước, quả thật tra ra không ít chỗ không ổn, Thái Hậu không biết còn có bao nhiêu tú nữ là người khác cố ý dạy dỗ qua, lúc này mới có cục diện như vậy.

Hai người cộng lại, lại có rất nhiều chuyện trước đó, lúc Lý lão thái thái trông thấy Tống Sư Trúc, trong mắt tràn đầy nụ cười.

Nàng giơ ngón tay lên suỵt với Tống Sư Trúc một tiếng, mới nói: “Ý chỉ ngày mai mới phát xuống, chúng ta vẫn phải giữ bí mật một chút.”

Lý lão thái thái hiếm khi cười giống như một lão ngoan đồng, Tống Sư Trúc chớp chớp mắt, tỏ vẻ mình đã biết. Lý lão thái thái lại nói: “Nhưng buổi chiều hôm nay, những cô nương không được chọn kia hẳn là sẽ xuất cung.” Nàng dừng một chút, mới nói: “Lúc trước ngươi nhờ Tùy Ngọc nói Lâm cô nương, là một cô nương thông minh, nàng cũng lưu lại đến một vòng cuối cùng, rửa sạch vết nhơ lúc trước, về sau hẳn là sẽ có một lối ra tốt.”

Lần tuyển tú này, danh sách quỷ dị như vậy, mặc dù Lý Tùy Ngọc và Lý gia gánh chịu không ít áp lực, nhưng đối với những cô nương có thể lưu đến cuối cùng kỳ thật đều là một chuyện tốt.

Tống Sư Trúc lại thưởng thức câu nói này của Lý lão thái thái, rất muốn biết Lâm Anh rốt cuộc làm cái gì mới có thể được Lý lão thái thái khen ngợi.

Lý lão thái thái tươi cười vô cùng khoan khoái dễ chịu, không thừa nước đục thả câu. Nàng hàm súc nói: “Ngày mai quan viên Lễ bộ phát xong ý chỉ về, ngày sau hẳn là sẽ tuyên cáo thiên hạ chuyện đại phò mã thủ ở lăng công chúa.”

Đây thật sự là hai tin tức tốt liên tiếp! Nhưng mà hai chuyện này có b.ắ.n đại bác cũng không tới cùng một chỗ... Có quan hệ gì với Lâm Anh?

Chẳng lẽ...?

Tống Sư Trúc từ nghi hoặc chuyển thành khiếp sợ.

Lý lão thái thái cười nói: “Ngươi thông minh, xem ra ta không nói ngươi cũng đoán được.”

“... Lão thái thái vẫn nên nói một chút đi!” Tống Sư Trúc lập tức nói, đây đều là bí mật của hậu cung, nàng làm sao biết được. Nàng còn trông cậy vào có thể đến trước mặt Phùng thị nói rõ chuyện này.

Lý lão thái thái thấy nàng bày ra bộ dáng nghe kể chuyện, liền nói tỉ mỉ một chút. Ngày đó Lý Tùy Ngọc chuyển hoài nghi của Tống Sư Trúc đến bên tai Thái Hậu, Chương Thái Hậu trực tiếp sai người đi một vòng Lâm gia, xách một ma ma có hiềm nghi ra, thẩm vấn mấy ngày, liền phát hiện manh mối.

Ma ma này là có người đặc biệt đưa đến bên người Lâm Anh, đối với tập tính sở thích thần thái cử chỉ của Lý Tùy Ngọc thuộc như lòng bàn tay, mà người như vậy, bên cạnh nhóm tú nữ này hẳn là còn có mấy người.

Chương Thái Hậu vô cùng tức giận, Trữ gia sau lưng liền gặp nạn.

“Tra xét hai tháng này, Tú nữ tra ra có vấn đề còn có một người khác.” Lý lão thái thái thở dài một tiếng, không khỏi tiếc nuối nói: “Chỉ biết dùng loại biện pháp này nhét người vào hậu cung, khó trách Trữ gia mấy chục năm qua một mực đi lùi. Nhớ năm đó thái công nhà bọn họ thật sự là anh hùng vô địch, nếu không...”

Tống Sư Trúc thay nàng bổ sung xong, nếu không Lý gia cũng sẽ không cưới Trữ thị vào cửa.

Lý lão thái thái thấy Tống Sư Trúc đã biết, liền nói: “Chuyện này không chỉ là chuyện xấu của hoàng gia, cũng là chuyện xấu của Lý gia, Trữ thị...”

Nàng dừng một chút, nói: “Dù sao quan hệ của Trữ thị và Tùy Ngọc cũng là cô tẩu, từ năm nay, nàng vẫn luôn cho người truyền tin tức về Tùy Ngọc ra ngoài, chuyện này làm vô cùng bí ẩn, trong phủ không có người phát hiện. Nếu không phải ngươi phát hiện không ổn, Trữ gia làm ra nhiều đồ dỏm như vậy, sợ là sẽ không để hàng thật sống mãi.”

Lý lão thái thái đúng là cảm kích Tống Sư Trúc, Lý Tùy Ngọc từ nhỏ đã sinh ra ở bên cạnh nàng, tình cảm tằng tôn giữa hai người không giống bình thường, mấy ngày nay nàng vẫn nhớ tới quẻ tượng mà Tống Sư Trúc bói ra mà tằng tôn nữ từng nói với nàng, mỗi một lần nhớ lại đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Nếu không có Tống Sư Trúc, Lý Tùy Ngọc thật sự sẽ thảm.

Từ sau khi hồi kinh Trữ thị bị nhốt trong nhà, Tống Sư Trúc thật lâu không nghe thấy tên Trữ thị, đột nhiên nghe được, trong lòng chỉ cảm thấy xa lạ. Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Ác giả ác báo, cũng là phúc khí của bản thân Ngọc muội muội.”

Lý lão thái thái cười cười, lúc trước nàng đã cho Trữ thị rất nhiều cơ hội. Trữ thị bị giam trong nhà, tuy là trừng phạt nhưng cũng là bảo vệ, Chương Thái Hậu rõ ràng muốn trừng phạt Uy Viễn bá hầu phủ, Trữ thị dính vào chỉ có thể xui xẻo.

Đáng tiếc lúc trước Chương Thái Hậu dùng chuyện đại phò mã thủ lăng thăm dò triều thần, lại bị Trữ gia nắm lấy cơ hội phản một kích, lúc ấy trên người Trữ gia tích lũy không ít đồng tình của người ngoài, Trữ đại phu nhân và Trữ nhị phu nhân lại cùng nhau tới cửa, gào khóc bảo nàng thả Trữ thị ra, Lý lão thái thái không muốn Lý gia cũng rơi vào trong miệng lưỡi người đời, liền thả Trữ thị ra.

Tống Sư Trúc cũng có thể thông cảm cho tâm tình của Lý lão thái thái. Loại chuyện này dù sao cũng không phải chuyện tốt gì, nàng liền nói sang chủ đề khác.

Lý lão thái thái chỉ cảm thấy tiếc cho gia môn bất hạnh mà thôi, sau khi thu dọn tâm tình, lập tức nói ra một chuyện tốt.

Tống Sư Trúc lần này thật sự có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Lý lão thái thái nói, Thái Hậu đặc biệt cho phép Phong gia cung cấp thuốc bột cho quân mã Bắc địa ở gần, người tuyên chỉ hẳn là đang trên đường đến đây, Thái Hậu còn đặc biệt chỉ một thái giám đi theo nhận thức Chiêu vương qua đó, đến lúc đó sẽ tạo cơ hội cho bọn họ.

Chỉ mấy câu ngắn ngủi tiết lộ, lại là Chương Thái Hậu đặc biệt chiếu ứng đối với nhà bọn họ. Tống Sư Trúc còn nhớ rõ quan hệ giữa hoàng thương và nội các mà Lý Tùy Ngọc phổ cập cho nàng, nàng nói: “Không mang đến phiền toái cho Thái Hậu chứ?”

Lý lão thái thái cảm thấy Tống Sư Trúc vẫn không rõ ý nghĩa của chuyện hạn hán trở thành sự thật.

Sau khi chữ khắc trên đá được đưa ra, nội các cũng làm rất nhiều công việc muốn đả kích đủ loại âm thanh bất lợi bên ngoài, nhưng theo thời tiết càng ngày càng khô, quyền thần vô đạo, ấn tượng ức h.i.ế.p Hoàng Đế càng ngày càng sâu trong lòng người.

Mấy vị các lão quyền cao chức trọng hiện tại ở trên triều nói cái gì, Hoàng Đế liền lấy chuyện này ra chỉ trích.

Chuyện triều nghị này không phải gió đông thổi bạt gió tây, mà là gió tây ép tới gió đông. Mấy vị các lão kia đều bị Hoàng Đế nghẹn đến mức sắp hộc máu, làm sao còn có thể cố kỵ loại chuyện nhỏ nhặt này. Hơn nữa thuốc bột nhà Phong gia chỉ cung ứng cho Bắc địa, cũng không phải toàn bộ Hoàng triều, bên phía Nội các cũng chỉ có thể nhịn xuống chuyện này.

Lời nói của Lý lão thái thái vô cùng tự tin, ngay cả nếp nhăn cũng tràn ngập khí phách, Tống Sư Trúc thấy thú vị, nhịn không được cũng cười.

Nội các bên kia quẫn cảnh ngay cả Lý lão thái thái cũng có thể nói ra làm trò cười, thực sự nói rõ tình huống đối với bọn họ vô cùng bất lợi.

Hơn một tháng lửa nóng nắng gắt, ngay cả ba vị các lão nội các cũng bị lửa thiêu mông.

“Quyền thần vô đạo, Độc Nguyệt kinh hạn" tám chữ này đã thành ác mộng của mấy vị các lão, bên ngoài Ngự Thư Phòng, Từ các lão và Tiền các lão, Tô các lão đang chờ diện kiến, liền thấy hai tháng trước đại hồng nhân trước mặt Hoàng Đế Phong tu soạn đi ra.

Từ Các lão sắc mặt lãnh đạm, đối với Phong Hằng chắp tay làm như không thấy. Hắn cũng không có hảo cảm gì với vị Phong tu soạn này, mấy ngày nay Hoàng Đế đều là khởi thảo rồi lại phát đến các bộ, một bút phong đoan chính khải thư kia, Từ các lão vừa thấy đã tràn đầy chán ghét...

Từ trước tới nay triều sự đều phải thông qua nội các nghị sự rồi mới phát đi, Hoàng Đế làm như vậy không chỉ phá vỡ truyền thống của tổ tông, còn quét mặt mũi mấy lão thần bọn họ xuống đất, Từ các lão làm sao chịu được.

Có thể hướng Hoàng Đế độc đoán một lần, Từ các lão dám mang theo cả thần tử quỳ gối tạo áp lực, nhưng hiện tại có tám chữ kia, thiên hạ này đến cùng không phải là của bọn họ, quan viên cũng sợ miệng lưỡi dân chúng.

Đáng hận là Hoàng Đế không biết từ nơi nào tìm tới cao nhân, dự đoán ra chuyện đại hạn năm nay, khiến cho bọn họ cực kỳ bị động, muốn làm gì, trên người đều tràn đầy chỉ trích.

Từ Các lão nhịn hơn một tháng, nhẫn nhịn đến khi chứng cứ các nơi đều đã vào vị trí, hắn mới liên hợp hai vị Các lão khác cùng tới.

Nghĩ đến tấu chương trong tay áo, Từ các lão an tâm một chút, cho dù Hoàng Đế tìm cao nhân, lấy một bia đá thì như thế nào. Y cũng có thể sử dụng chiêu số tương tự.

Trời giáng tiên đoán, nếu là quốc triều các nơi đều có, liền không ngạc nhiên.

Phong Hằng bị người ta bỏ qua cũng không cảm thấy ủy khuất, mấy ngày nay, nội các đột nhiên trở nên lung lay sắp đổ, hắn làm ngự tiền phụng chỉ của Hoàng Thượng, khiến người ta hận chút cũng có thể hiểu được.

Hắn đang muốn rời khỏi, liền thấy đại thái giám Trương Tòng từ trong ngự thư phòng đi ra, nói với ba Các lão: “Các vị đại nhân trở về đi, hôm nay bệ hạ không thoải mái, vừa gọi thái y, nói là để các lão chờ ngày mai lại tới.”

“Vậy Phong tu soạn sao có thể ở bên trong lâu như vậy?”

“Hoàng Thượng đúng là không thoải mái, hôm nay mới để cho Phong tu soạn về sớm, đại nhân có lời gì, không bằng chờ ngày mai lâm triều rồi nói sau...”

“Vậy thì chờ tảo triều ngày mai!” Từ các lão đang muốn nói chuyện, Tiền các lão liền lên tiếng nói.

Trương Tòng và Tiền Các lão đối mắt, liền thấy Phong Hằng ở phía trước đột nhiên xoay đầu lại, trong lòng luôn cảm thấy có chút không thích hợp.

Đèn hoa mới lên, Phong Hằng còn chưa vào chính phòng, liền nghe được bên trong tràn đầy tiếng cười, biểu cảm lập tức liền buông lỏng.