Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Trời Cao Chiếu

Chương 274



Tống Sư Trúc đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp, phục hồi tinh thần lại liền nghe được chuyện nàng sắp trở thành cáo mệnh.

Trong phòng đèn đuốc sáng ngời, Phong Hằng tắm rửa xong, vừa ra tới liền nhìn thấy nàng còn thả hồn ở trên trời biểu lộ mộng ảo.

Phong Hằng tiến tới hôn mặt nàng, kỳ thật nếu không phải cần phải sớm thông báo, Phong Hằng thật đúng là muốn nhìn thấy Tống Sư Trúc bị trùng kích, khuôn mặt tươi cười vui mừng đến tột đỉnh, khẳng định càng đẹp mắt hơn.

Gần đây thời tiết quá nóng, trong phòng thay một cái giường làm bằng trúc, Tống Sư Trúc bị Phong Hằng kéo lên giường, rốt cuộc nhớ ra hỏi: “Ngươi đã nói với nương chưa?” Thấy Phong Hằng gật đầu, nàng mới lộ ra một cái vẻ mặt tươi cười, nói: “Đây chính là mẫu dĩ tử quý, thê dĩ phu vinh!”

Phong Hằng ôm nàng vào trong n.g.ự.c nói: “Là phu lấy thê tử vinh, tất cả mọi chuyện đều là bởi vì ngươi mới có thời cơ thay đổi, cáo mệnh này là ngươi nên có.”

Bởi vì thần sắc và biểu lộ của Phong Hằng đều rất nghiêm túc, Tống Sư Trúc hôn lên môi hắn một cái, cười: “Chúng ta mỗi người một nửa công lao.” Nàng chẳng qua chỉ nằm mơ, nếu không phải Phong Hằng có thể lấy lòng tin của Hoàng Đế, những lời này của nàng nói ra, không thể không khiến người ta coi là lời nói điên khùng.

Tống Sư Trúc dựa vào trong n.g.ự.c hắn, đem lời của mình nói ra, vẻ mặt Phong Hằng càng ôn nhu.

Hai tháng này, từ khi hắn bận rộn, hai người cực ít có thời khắc kiều diễm như vậy. Hai người hai mắt đối diện, có một phen mập mờ.

Mọi âm thanh đều im ắng, chỉ đành phải nghe tiếng ve vẫn còn rõ ràng cảm giác tồn tại của mình, giường trong phòng lay động không ngừng, ngày thứ hai lúc Tống Sư Trúc thức dậy cũng có loại cảm giác toàn thân đau nhức.

Thật đúng là đã lâu không gặp.

Sáng sớm khi ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, Tống Sư Trúc liền nghe được tiếng Phong Hằng cùng Hỷ nhi kiên nhẫn nói chuyện.

Giọng nói nhỏ nhắn mang theo mùi sữa lập tức khiến Tống Sư Trúc đưa ra quyết định, hai khắc đồng hồ sau, nàng lại cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã đứng dậy. Phong Hằng không biết người sang nhà bên cạnh nói như thế nào, sáng sớm Phùng thị đã tới chỉ đạo nàng nên tiếp chỉ như thế nào.

Vì chuyện lĩnh chỉ của thê tử và nương, Phong Hằng đặc biệt xin nghỉ nửa ngày, người trong nhà bị tin tức này của hắn chấn động đến mức cũng không có ra ngoài. Nhất là Tống Sư Bách.

Trong gia tộc Tống thị có cáo mệnh, Phùng thị chính là cáo mệnh ngũ phẩm, nhưng đại phòng Tống gia lại không có lấy một người, Lý thị ở trong huyện tuy cũng được coi là phu nhân quan, nhưng trên người cũng không có cáo mệnh. Điểm này nương hắn vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối, không ngờ lại được bù đắp nhanh như vậy trên người đại tỷ tỷ của hắn.

Mọi người tề tụ ở đông sương của Triệu thị, nghe Phùng thị nói một ít chi tiết quy củ khi tiếp chỉ.

Đêm qua khi nhi tử nói với nàng ta, Triệu thị đã vui vẻ một hồi.

Nàng ở dưới sự ngây ngốc của tiểu nhi tử, nhớ lại một chút tình cảnh lúc mình được phong thưởng, đó còn là chuyện hai mươi năm trước, lúc ấy còn là Tri Huyện đương nhiệm huyện Phong Hoa tự mình tới cửa phát sắc mệnh văn chứng, tình huống không phức tạp như bây giờ.

Nàng nhìn Phong Hằng cười nói: “Hôm nay ta đứng lên còn hỏi Từ ma ma, đêm qua Hằng nhi có tới hay không, luôn cảm thấy Hằng nhi đêm qua nói với ta, giống như nằm mơ.”

“Đây là Hoàng Thượng ban ân, nhất định là cảm thấy tỷ phu làm tốt, mới có thể phong tặng cho tỷ tỷ và bá mẫu.” Tống Sư Bách nói nhanh, lại nhặt lên một miếng mứt bỏ vào trong miệng, ngọt ngào, nụ cười của hắn càng thêm sâu.

Phùng thị cười: “Bách Nhi nói đúng. Điệt tế là chức quan lục phẩm, Trúc nhi cùng Triệu tỷ tỷ nhiều nhất chỉ có thể là lục phẩm cáo mệnh phu nhân, hiện tại các ngươi đều đã nâng cao một phẩm cấp, khẳng định là Hoàng Thượng nể tình Phong Hằng mới có cất nhắc này.”

Về phần Phong Hằng đã làm những gì, Phùng thị không khỏi nghĩ đến tin tức lớn trong Kinh Thành hôm nay. Hoàng Đế gặp việc vui tinh thần sảng khoái, khó trách sẽ có ân điển như thế. Phùng thị cười cười, đột nhiên cảm thấy câu nói này cũng có thể dùng đến trên người mình.

Tống Sư Trúc hôm qua từ Lý gia trở về, liền đặc biệt đi nói cho nàng biết chuyện đại phò mã bị Thái Hậu biếm đi thủ lăng công chúa. Mặc dù huynh muội tiểu Phùng thị mới là kẻ thù mà nàng hận thấu xương, nhưng đại phò mã cũng là một trong những đồng lõa.

Ngày xưa nhà mình không có lực lượng rung chuyển Trữ gia, nhưng nếu có thể thấy Trữ gia xui xẻo, trong lòng nàng cũng cao hứng.

Dưới Phùng thị tận tâm tận lực giảng giải, Tống Sư Trúc cũng coi như hiểu rõ không ít kiến thức tiếp chỉ.

Nếu là đại thần tới, nói lên chuyện ban ân cáo mệnh, là trải qua trình tự nội các đồng ý.

Nhưng nếu tuyên chỉ là thái giám, vậy chính là Hoàng Đế ban thưởng một khoản.

Chỉ là hiện tại nội các đang bị bãi công, mấy các lão đều bị bắt, làm gì còn có trình tự gì của nội các, vừa đến giờ Thìn, Tống Sư Trúc liền thấy một đại thái giám mặt mũi hòa ái.

Xa giá thái giám kia chiêng trống đều đủ, thật sự làm ra một phen động tĩnh lớn ở ngõ Lâm Thái. Tống Sư Trúc lĩnh chỉ tạ ơn xong, đắc ý nhìn chiếc khăn phượng hoàng đặt trên bàn, bên tai còn nghe Loa Sư báo cáo: “Điền phu nhân gọi một nha hoàn tới, nói là muốn tới chơi, hỏi phu nhân có tiện gặp không.”

Tống Sư Trúc còn chưa để Loa Sư giúp nàng từ chối, Loa Sư đã tự nói: “Vừa rồi lão gia nói qua lát nữa còn phải tiến cung tạ ơn, ta liền làm chủ bào Điền phu nhân trở về.”

Chủ tử được khen ngợi, Loa Sư cũng cảm thấy vinh dự, nàng vui vẻ nói: “Hiện tại cáo mệnh trong ngõ nhỏ này của chúng ta đều là ngũ phẩm phu nhân.”

Tống Sư Trúc nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy thật sự là trùng hợp vô cùng. Bốn gia đình trong ngõ nhỏ, trước kia chỉ có mấy nữ quyến nhà bọn họ là lót đáy, hiện tại tất cả mọi người đều ở cùng một vạch xuất phát.

Bởi vì thụ phong cáo mệnh là việc vui, Tống Sư Trúc lại thưởng hạ nhân trong nhà một tháng tiền lương, thoáng chốc vẻ mặt mọi người trong nhà đều vui sướng hớn hở.

Sau khi Phong Hằng đưa tiễn thái giám xong, thấy nàng còn chưa mặc xiêm y vào, liền cười nói: “Lát nữa phải tiến cung tạ ơn, thời gian sắp không còn kịp rồi.” Thái giám tới đây tuyên chỉ là Trần Như Hải, vừa rồi cố ý dặn dò hắn một câu, nói là phong tặng ngũ phẩm trở lên ở kinh thành, đều cần tiến cung tạ ơn, dù là Thái Hậu không thấy, hành lễ với Nhân An Cung cũng là ý tứ.

Y phục của Cáo mệnh quá mức tinh xảo, tay nghề thêu trên đó rất tinh xảo, Tống Sư Trúc có chút sợ làm hỏng.

Phong Hằng nghe lý do của nàng, có chút im lặng, đành phải cầm lấy một cái áo bào cổ tròn hầu hạ nàng mặc vào, Tống Sư Trúc vừa mặc quần áo, vừa nói: “Ngươi và người bên cạnh Hoàng Đế, quan hệ thật sự không tệ.”

Phong Hằng cười, kỳ thực hai ngày nay không chỉ có một mình hắn có đãi ngộ bực này, Trương đại tổng quản Khánh Cực Cung đã gặp tai ương, thái giám tổng quản kế tiếp là ai, còn phải xem tâm ý của Hoàng Thượng. Quan viên ngự tiến lên tuy rằng không thể chi phối quyết định của Hoàng Đế, nhưng chỉ cần bọn họ nhắc tới chuyện mình chịu ủy khuất, đó là chướng ngại cực lớn, những thái giám kia lấy lòng đối với hắn cũng không lạ thường.

Nói đến thái giám, Tống Sư Trúc đột nhiên có chút tò mò kết cục của Trương thái giám kia. Phong Hằng nói: “Ở trong ngục chờ lấy khẩu cung.”

Cho dù Hoàng Đế đã miễn hình phạt của Trương Tòng, Tiền các lão bên kia hận hắn thấu xương, khẩu cung kia cũng không ngừng cuồn cuộn mà đến. Mà Trương Tòng biết ba vị Các lão đều có thể tránh được cái chết, sợ sau khi hắn chết, ba nhà này sẽ liên thủ hãm hại người nhà hắn, ngược lại sốt ruột hẳn lên, muốn tốn nhiều sức lực cắn c.h.ế.t mấy người kia.

Từ sau buổi triều sớm hôm qua, Hoàng Đế liên tiếp xem khẩu cung hai lần, lần đầu tiên còn có thể kiên trì quyết định xử phạt lúc trước, lần thứ hai đã cảm thấy khó có thể ẩn nhẫn.

Ngô Vương lại từng tiếp xúc với ba người bọn họ!

Loại chuyện mưu phản này, xúc động nhất là đế vương, nhất là trong chuyện lần trước còn chạy mất một tiểu nhi tử của Ngô vương, bây giờ còn chưa bắt được.

Tống Sư Trúc nhất tâm nhị dụng mà nghe, tuy rằng khuynh hướng chính trị tự nhiên của Phong gia chú định là phái bảo hoàng, nhưng Tống Sư Trúc đối với triều sự chính trị quan tâm từ trước đến nay hết sức có hạn, trước kia ngẫu nhiên có phát ngôn bừa bãi, cũng là thuận miệng phê bình tương tự như kiếp trước xem tin tức phát sóng, đối với nàng mà nói, chỉ cần nhà mình có thể ở lại khu vực an toàn, tiểu nhi tử Ngô Vương có trốn ở bên ngoài hay không nàng một chút cũng không quan tâm.

Một người hoàn toàn không có cái nhìn đại cục chính trị, sau khi nghe Phong Hằng lải nhải một đống gánh nặng triều chính, trả lời duy nhất chính là: “Chúng ta có nên tiến cung không?”

Hai người nhìn nhau, Phong Hằng:... Thôi.

Trước kia hắn cũng không thích để Tống Sư Trúc biết những chuyện phiền lòng này, nếu không phải chuyện này cũng coi như là nàng dẫn ra, hắn vừa rồi cũng sẽ không nói nhiều như vậy.

Với Phong Hằng mà nói, việc công và việc tư là tách biệt.

Hắn không có loại bản năng phát giác nguy hiểm kia của thê tử, lúc ở Hàn Lâm viện cùng trong cung, hắn hy vọng mình từng bước cẩn thận nhất, không phạm bất cứ sai lầm nào, cho dù Hoàng Đế là người hiền hoà, rất nhiều lời hắn không xác định có thể nói hay không, suy nghĩ một chút vẫn là sẽ không nói. Mà ở trong nhà, cho dù là đàn gảy tai trâu, có đôi khi chỉ cần Tống Sư Trúc nở nụ cười với hắn, hắn có thể dâng lên rất nhiều xúc động muốn chia sẻ chuyện lý thú.