"Thế tử phi, thế tử gia đang đợi người trong thư phòng."
Ta khẽ gật đầu, hơi nhấc váy, bước từng bước về phía thư phòng.
Tiêu Hàn Lâm xưa nay chưa từng chủ động tìm ta, ngay cả khi vô tình chạm mặt trong hầu phủ cũng chỉ khẽ nhíu mày, hôm nay sao lại có chút bất thường?
Chẳng lẽ… cuối cùng cũng nhịn không nổi, muốn hòa ly với ta rồi sao?
Ta đè nén sự phấn khởi trong lòng, trên mặt vẫn giữ vẻ ôn nhu điềm tĩnh.
Một hàng nha hoàn đi ngược chiều, đang khiêng mấy bình hoa mới mua, định mang đến hậu viện.
Thấy ta, các nàng vội vàng đứng nép sang một bên.
Nha hoàn đi sau cùng bị chiếc bình hoa quá cao che mất tầm nhìn, không để ý bậc thềm dưới chân, thân thể nghiêng hẳn sang một bên.
Ánh mắt ta khẽ trầm xuống, đưa tay đỡ lấy thắt lưng nàng, kéo nàng lại thật vững.
Nha hoàn đứng vững, trong lòng còn sợ hãi, vội vàng khom mình tạ lỗi.
Ta mỉm cười, nhẹ nhàng rời đi.
Tiểu nha hoàn nhịn không được quay đầu nhìn ta một cái, khẽ lẩm bẩm:
"Kỳ quái thật, sao sức lực của thế tử phi lại đột nhiên lớn như vậy..."
Nha hoàn bên cạnh che miệng cười: "Ngươi bị dọa đến hồ đồ rồi! Thế tử phi của chúng ta là tiểu thư khuê các chính hiệu, nghe nói trước khi xuất giá còn được nuôi nấng ở Giang Nam mười bảy năm trời, thân thể yếu mềm như liễu trước gió, cầm họa song tuyệt..."
Thính lực của ta rất tốt.
Lời hai tiểu nha hoàn nói, không sót chữ nào lọt cả vào tai.
Khóe môi ta khẽ nhếch lên.
Sai rồi!
Không phải ta được nuôi nấng ở Giang Nam mười bảy năm, mà là mười bảy năm đầu đời của ta đều trải qua tại biên quan Mạc Bắc.
Cùng các binh sĩ ngủ đất nằm sương, trèo đèo lội suối, ăn gió uống sương, nào có dính dáng gì đến hai chữ “nuôi nấng”.
Còn về chuyện vì sao lại gả vào Trấn Nam hầu phủ, làm cái chức thế tử phi vô vị này. Chuyện ấy dài lắm, chẳng thể nói rõ trong một lời.
2
Tới giờ ta vẫn còn nhớ rõ ánh mắt phụ thân nhìn ta khi ta dẫn tiểu đội tiêu diệt tàn quân Thổ Cốc rồi khải hoàn trở về doanh trại.
Vừa đắc ý, vừa vui mừng, lại như trút được gánh nặng.
Ta tưởng là chiến công của ta khiến người cảm động, ai ngờ người kéo ta vào trướng, câu đầu tiên nói ra lại là:
“Thời Chi à, con hãy hồi kinh đi, phụ thân đã chọn cho con một mối hôn sự rất tốt!”
Sét đánh ngang tai, đánh ta cho tơi tả cả trong lẫn ngoài.
“Không hồ đồ.” Người nắm lấy tay ta, nhìn những vết thương lớn nhỏ trên đó: “Thổ Cốc Khả Hãn đã sai sứ giả dâng thư hàng, nay chúng đã tổn thất nặng nề, chí ít mười năm không thể xâm phạm biên cương Đại Tề. Mà triều đình ta cũng quốc khố trống rỗng, không thể tiếp tục khai chiến, nay đã quyết định tiếp nhận thư hàng, chính thức nghị hòa.”
Người ngước mắt nhìn ta, nơi đuôi mắt là từng tầng nếp nhăn:
“Thời Chi, năm đó con vì báo thù cho mẫu thân mà cầu xin được ra trận g.i.ế.t địch, con còn nhớ đã hứa gì với ta không?”
Tất nhiên là nhớ.
Khi ấy ta quỳ trước mặt người, cầu xin được lấy thân nữ tử mà nhập doanh trại, xông pha chiến trường.
Điều kiện là: một ngày nào đó nếu Thổ Cốc bị đánh đuổi khỏi Đại Tề, thì ta phải quay về làm tiểu thư họ Tống, thuận theo mọi sự sắp xếp của phụ thân.
Ta không ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy.
Nhất thời bối rối, đứng ngây tại chỗ chẳng nói nên lời.
Hồng Trần Vô Định
Phụ thân chậm rãi đi tới án thư, lấy thánh chỉ trong hộp đưa cho ta.
“Vài ngày trước kinh thành truyền đến thánh chỉ, bệ hạ cảm tạ ta có công lao khổ cực, có ý triệu ta hồi kinh nhận thưởng. Ngoài ra, ngài ấy còn muốn ban hôn con với thế tử Trấn Nam hầu phủ.”
“Thời Chi à, con hãy ngoan ngoãn một chút, phụ thân đã già rồi, sợ rằng có ngày không còn che chở nổi cho con nữa.”
“Con mà có thể an ổn ở lại kinh thành, thì ta mới có thể yên lòng.”
Người đã nói vậy, ta còn có thể phản bác điều gì?
Hôn nhân đối với ta mà nói, vốn chẳng quan trọng bao nhiêu…
Ngày rời khỏi biên quan, ta quay đầu nhìn vầng hoàng hôn rực rỡ cuối chân trời.
Khung cảnh mãnh liệt đến thế, vậy mà từ khi hồi kinh, ta chưa từng gặp lại lần nào.
Kinh thành quả nhiên phồn hoa, nữ tử đoan trang, nam tử tuấn tú, chốn nào cũng xa hoa lộng lẫy, khiến lòng người mê muội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cũng chính nhờ về tới kinh thành, ta mới biết thì ra người trong kinh đều tưởng rằng vị Tống tiểu thư này được nuôi nấng ở Giang Nam từ bé.
Còn nói rằng ta từ nhỏ đã tinh thông cầm kỳ thư họa, dung nhan khuynh thành, yếu ớt như cành liễu trước gió, tính tình ôn nhu khả ái.
Ta giật mình xông vào thư phòng của phụ thân.
“Là người tung tin đồn đó sao?”
Phụ thân có phần chột dạ, đưa tay gãi mũi: “Ta cũng có chút lòng hư vinh mà, ai lại không muốn con gái mình được người đời ca ngợi đâu chứ!”
Cho nên liền đem ta ra gài bẫy.
Vài tháng trước khi xuất giá, ban ngày ta ở trong phủ gảy đàn học cờ đọc sách vẽ tranh, ban đêm thì vào từ đường ngồi thiền tĩnh tâm, mài giũa tính tình.
Sau khi đập vỡ mười cây đàn, lật tung hai mươi bàn cờ, ta rốt cuộc cũng có chút thành tựu.
Ít nhất, cũng đủ để giả thành một tiểu thư khuê các.
Phụ thân còn đặc biệt đến Thần Y Cốc xin một phương thuốc, mỗi đêm bắt ta ngâm mình trong dược thủy, vết sẹo trên người cũng dần dần mờ đi.
Về phần cuộc sống sau khi thành thân, ta không hề ôm kỳ vọng gì lớn.
Việc cam chịu chịu đựng đến mức này, toàn bộ là bởi phụ thân đã già yếu.
Người về già mới có được ta, sau khi mẫu thân bị gian tế Thổ Cốc hại chết, người như mất cả tinh thần.
Cũng vì ta mà vực dậy trở lại.
Từng ấy năm qua, người thật sự không chịu nổi nữa rồi.
3
Ngày ta xuất giá, phụ thân uống say mèm không biết trời đất.
Mũi ta cay xè, cúi người bước vào kiệu hoa.
Từ nay về sau, những thứ như tuấn mã, cuồng phong, đại mạc, sát khí, tất cả đều chẳng còn liên quan gì đến ta nữa.
Về cuộc hôn nhân này, điều duy nhất khiến ta cảm thấy may mắn chính là vị phu quân này của ta, tiểu hầu gia Tiêu gia, dường như vô cùng không ưa ta.
Thấy ta tựa người mềm mại như không xương nằm nghiêng trên tháp, hắn nhíu mày.
Thấy ta thêu hoa vô ý đ.â.m vào tay, đau đến hít vào một hơi, hắn lại nhíu mày.
Thấy ta buồn bã đa sầu ngồi dưới trăng gảy đàn, hắn vẫn nhíu mày.
Mỗi lần trông thấy ta, chân mày hắn chưa từng có lấy một lần giãn ra.
Ta cũng chẳng để tâm, vốn dĩ ta cũng không thích hắn.
Ta còn mong hắn ghét ta thêm một chút, tốt nhất đừng bao giờ bước chân vào viện ta nửa bước.
Như vậy thì ngươi yên ta yên, ai nấy đều tốt.
Về sau, trong một buổi yến tiệc, biểu muội quận chúa của Tiêu Hàn Lâm cười tươi bước tới mời rượu ta.
Nàng mời ta đến nơi vắng người để ngắm hoa, rồi liền lộ rõ bản tính thật.
“Ngươi gả cho Hàn Lâm ca ca, có phải đắc ý lắm không?” Nàng hung hăng trừng mắt với ta: “Dựa vào công lao c.h.é.m g.i.ế.c mà phụ thân ngươi liều mạng đổi lấy, rồi gả vào hầu phủ sống sung sướng, Tống Thời Chi, ngươi có gì đáng đắc ý chứ?”
“Ồ.” Ta lúc này mới hiểu ra, thì ra vị quận chúa này là kẻ si tình đơn phương phu quân ta.
Ta vốn chẳng phải kẻ dễ nhịn nhục chịu lép vế, liền hỏi ngược lại một câu:
“Quận chúa là đang trách bản thân không có một người cha dám vào sinh ra tử, đổi lấy công danh trải đường cho người đó?”
Quận chúa giận tím mặt, giậm chân chỉ vào ta mắng:
“Ngươi ngươi ngươi… ngươi dù có gả vào hầu phủ cũng không bao giờ nhận được tình yêu của Hàn Lâm ca ca!”
Ta quay đầu nhìn nàng, nàng dường như có chỗ dựa, nên vẻ mặt cũng thả lỏng ra, lộ ra vài phần điên dại.
“Hàn Lâm ca ca có một nữ tử luôn khắc sâu trong lòng, mà người ấy đã c.h.ế.t rồi. Đời này, Hàn Lâm ca ca sẽ không yêu thêm bất kỳ ai nữa.”
Ánh mắt nàng nhìn ta mang theo chút thương hại: “Tống Thời Chi, ngươi nói xem, ngươi có đáng thương không?”
Có gì mà đáng thương?
Tình yêu của Tiêu Hàn Lâm rất quý giá sao? Ai muốn thì cứ lấy, ta thì không cần.
Ta chẳng buồn tranh cãi với nàng ta, xoay người rời đi.
Trên đường hồi phủ, ta cùng Tiêu Hàn Lâm ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Hắn tựa vào thành xe, nhắm mắt nghỉ ngơi, giữ một khoảng cách không nhỏ với ta.
Ta lặng lẽ quan sát hắn, trong lòng liền hiểu rõ.
Thảo nào ngày nào cũng mang vẻ mặt như c.h.ế.t trôi, thì ra là người trong lòng đã c.h.ế.t rồi.