Thế Tử Phi Hai Mặt

Chương 8



Ta liếc nhìn nến thơm trong phòng đã cháy hơn nửa, trong lòng hối hận không thôi.

 

Ba Thập Đồ chậm rãi bước tới, đẩy mở cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống ta đang ngồi bệt dưới góc tường.

 

"Tiêu thế tử, người này hình như là thế tử phi của ngươi?"

 

12

 

Ta bị trói chặt như đòn bánh tét rồi bị người ta lôi vào phòng.

 

Ba Thập Đồ đứng trước mặt ta, nhìn ta chằm chằm, đột nhiên khẽ “ồ” một tiếng: 

 

"Đôi mắt này, hình như ta từng thấy ở đâu rồi thì phải."

 

Hắn giơ tay muốn che nửa khuôn mặt ta.

 

Tiêu Hàn Lâm lập tức bước ra, chắn giữa ta và hắn.

 

"Tiểu Khả Hãn thứ lỗi, thế tử phi của ta từ nhỏ được nuông chiều, tính tình kiêu căng tùy hứng. Có lẽ nàng nghĩ ta nửa đêm ra ngoài là đi trêu hoa ghẹo nguyệt, nên mới nhất thời xúc động, trốn trong xe ngựa theo đến đây."

 

Ánh mắt thăm dò của Ba Thập Đồ vẫn còn dừng lại trên người ta.

 

Hồng Trần Vô Định

"Thế tử phi võ công không tệ nhỉ?"

 

Tiêu Hàn Lâm đáp: "Chỉ là múa may mèo cào, chẳng đáng vào mắt."

 

"Nhưng nàng ta đã nghe thấy chúng ta vừa nói gì." Ba Thập Đồ xoay đầu nhìn Tiêu Hàn Lâm, "Tiêu thế tử, ngươi nói xem, chuyện này nên xử lý thế nào?"

 

Tiêu Hàn Lâm quay sang nhìn ta, trong mắt là cuộn trào cảm xúc sâu kín.

 

Một lúc lâu, hắn trầm giọng nói: "Chuyện này, ta sẽ xử lý ổn thỏa, xin tiểu Khả Hãn cứ yên tâm."

 

Hai người họ nhìn nhau trong chốc lát, Ba Thập Đồ bỗng cười lớn.

 

"Tiêu thế tử quả nhiên là người thú vị, bản vương tin ngươi."

 

Tiêu Hàn Lâm đưa ta trở lại xe ngựa.

 

Trên đường trở về, đi ngang qua một rừng trúc vắng lặng, hắn gõ nhẹ lên vách xe.

 

Xe ngựa dừng lại, phu xe lập tức đi ra xa trông chừng bốn phía.

 

Tiêu Hàn Lâm thở dài một tiếng, đưa tay tháo dây trói cho ta.

 

Thuốc mê vẫn chưa tan hết, thân thể ta mềm nhũn tựa vào vách xe.

 

Ta mở mắt nhìn hắn lặng lẽ lấy hòm thuốc trong xe, giúp ta thoa thuốc lên cổ tay bị trói đến rách da.

 

Thoa thuốc xong, hắn nói: "Nàng có điều gì muốn hỏi không?"

 

Muốn hỏi sao?

 

Ta có cả trăm câu muốn hỏi.

 

Ta không vòng vo: "Ngươi cấu kết với địch?"

 

Tiêu Hàn Lâm lắc đầu: "Không có."

 

"Ta đã vào mật thất thư phòng ngươi, thấy ngươi điều tra Tống gia ta. Ám vệ bên cạnh ngươi còn là người Thổ Cốc. Rồi còn…" ta ngừng một chút, "Ngươi rõ ràng đến gặp Ba Thập Đồ, còn đưa bản đồ thành trì cho hắn, vậy mà còn dám nói không có?"

 

Câu cuối cùng, ta nghiến răng nghiến lợi nói ra.

 

Ta dồn hết sức lực còn sót lại, nhào lên bóp lấy cổ hắn.

 

"Để ta giải thích."

 

Tiêu Hàn Lâm không hề có chút hoảng loạn, ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt quang minh chính đại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta hừ lạnh: "Giải thích cái gì mà giải thích?"

 

"Vậy nàng có chịu nghe ta giải thích không?"

 

Hắn bị ta bóp đến giọng cũng hơi biến đổi, nhưng ánh mắt vẫn không hề né tránh.

 

Ta cắn răng, buông tay: "Cho ngươi một nén hương."

 

Tiêu Hàn Lâm xoa cổ mình.

 

Hắn hơi cúi mắt: "Nói về ám vệ bên cạnh ta trước. Hắn không phải người Thổ Cốc, là người Đại Tề chính gốc. Nhà họ Tiêu đời đời đều huấn luyện một đội quân đặc biệt như vậy, có thể bắt chước tiếng nói, hành vi, cả võ công chiêu thức của người Thổ Cốc. Trên chiến trường, hiệu quả cực kỳ rõ rệt, chuyện này chắc nàng rõ hơn ai hết, Chiêu Hoa tướng quân."

 

Ta không đáp, nhưng trong lòng đã ngầm thừa nhận danh xưng kia.

 

"Ta sai Cửu Kiếm bọn họ thử nàng, là tư tâm của ta. Ta chỉ muốn biết nàng có phải là người mà ta luôn ghi nhớ trong lòng hay không."

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, có chút nghi hoặc.

 

Tiêu Hàn Lâm nói hắn không hề điều tra Tống gia, người hắn luôn điều tra, từ đầu đến cuối chỉ có ta.

 

Hắn nhắc đến một đoạn chuyện cũ, một đoạn ký ức mà ta đã sớm lãng quên.

 

Tiêu Hàn Lâm đến giờ vẫn nhớ rõ năm hắn mười hai tuổi.

 

Khi ấy thiếu niên nào cũng ôm giấc mộng anh hùng, nghe người ngoài khen ngợi phụ thân mình ra trận g.i.ế.c địch, hắn cũng muốn được giống như phụ thân, tay cầm binh đao xông pha chiến trường.

 

Nhưng Trấn Nam hầu lại không đồng ý, còn giam hắn trong phủ, bắt hắn ngày ngày đọc sách học hành.

 

Thế là hắn xoay người, lén lút đi tới quân doanh Mạc Bắc.

 

Khi đó, Thổ Cốc và Đại Tề giao tranh ác liệt, khắp nơi đều đang chiêu binh mãi mã, Tiêu Hàn Lâm chẳng tốn bao nhiêu công sức liền nhập ngũ, trở thành một tên binh sĩ hèn mọn nhất trong quân doanh.

 

Trên đường từ kinh thành lên Mạc Bắc.

 

Tiêu Hàn Lâm bị bắt nạt không ít.

 

Hắn từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng chịu khổ, thể chất lại yếu, chỉ chút thương tật nhỏ cũng đủ hành hắn khổ sở, nhóm tân binh đi cùng ai nấy đều chán ghét, cảm thấy hắn yếu ớt như nữ tử.

 

Bị bắt nạt lâu ngày, Tiêu Hàn Lâm cũng không nhịn nổi.

 

Hắn bắt đầu phản công, dùng vài câu khiêu khích ly gián khiến hai tên trong số đó cãi cọ, rồi ngầm bày mưu để họ đánh nhau trước mặt Bách phu trưởng, cuối cùng cả hai đều bị phạt.

 

Hai tên ấy sau khi tỉnh ngộ liền muốn tìm hắn trả thù.

 

Tiêu Hàn Lâm bị mấy người ấn xuống đất đánh thì gặp được Tống Thời Chi.

 

Nàng cưỡi ngựa đi tới, kéo mạnh dây cương, nhóm tân binh kia vội vàng tránh né, một con tuấn mã phóng qua đầu Tiêu Hàn Lâm, rồi hạ xuống vững vàng phía sau.

 

"Vài người vây đánh một người, các ngươi không biết xấu hổ à?"

 

Thiếu nữ che nửa khuôn mặt, nhíu mày nhìn bọn họ.

 

Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, vội vã xin lỗi rồi rút lui.

 

"Người đó là ai vậy?"

 

"Đừng hỏi, là Bách phu trưởng trẻ nhất trong quân doanh chúng ta, chỉ biết gọi là Chiêu Hoa, họ gì thì không rõ..."

 

"Xấu xí đến mức không dám lộ mặt, có gì mà kiêu căng?"

 

Tiêu Hàn Lâm nghe thấy mấy kẻ kia rời đi còn xì xào, liền ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đứng trước mặt mình.

 

"Này, không đứng dậy đi còn chờ gì nữa?"

 

Thiếu nữ có vẻ chẳng phải người dễ tính.

 

Tiêu Hàn Lâm từ từ bò dậy, cúi đầu cảm tạ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com