Thế Tử Phi Nhà Ta Có Hai Bộ Mặt

Chương 9



Ta bình thản hỏi:

"Thế tử gia không đi sao? Giờ lành đã tới rồi."

Hắn thu lại thần sắc, cụp mi, giấu đi ánh nhìn trong mắt.

Tiêu Hàn Lâm đưa tay đỡ ta lên xe, xe ngựa lắc lư chầm chậm tiến về phía cung môn.

Người đến dự thưởng hoa yến đông vô kể, xe ngựa quý giá nối nhau không dứt, hoa phục rực rỡ như gấm lụa phủ kín hoàng thành.

Giữa dòng xe hoa lệ, ta liếc mắt, bắt gặp ánh mắt của Quận chúa Hạ Vãn Nhiên biểu muội Tiêu Hàn Lâm.

Nàng ta trông thấy tay ta được Tiêu Hàn Lâm nắm, sắc mặt lập tức sa sầm.

Trong yến tiệc, nam tân nữ tú phân biệt không cùng một nơi.

Ta được cung nữ dẫn đến khu chỉ dành cho nữ quyến.

Không ít phu nhân, mệnh phụ bước tới bắt chuyện, ta lễ độ ứng đối, câu nào ra câu nấy, vừa đủ thân, vừa không mất mặt.

Song… những buổi yến tiệc hoàng gia thế này, với ta mà nói, thật quá nhàm chán.

Cách đó không xa, một cung nữ bưng theo cây cổ cầm đi ngang qua, liền bị Hạ Vãn Nhiên gọi lại.

"Chiếc cổ cầm này là của ai vậy?"

Cung nữ cúi đầu đáp:

"Là của cầm sư do Quý phi nương nương mời đến, dùng để góp vui trong yến tiệc."

Hạ Vãn Nhiên nghe vậy, đôi mắt đảo một vòng, vô thức liếc về phía ta.

Ánh mắt ấy, ta liếc qua là biết không có chuyện gì tốt lành.

Ta vừa định mượn cớ rời đi, Hạ Vãn Nhiên đã lên tiếng trước:

"Cần gì phải mời cầm sư? Thế tử phi đây vốn là cầm nghệ cao tuyệt, ta đã sớm muốn được lĩnh giáo một phen.”

“Nay thời cơ hiếm có, chẳng lẽ mọi người không muốn nghe tiếng đàn của thế tử phi sao?"

Nàng ta nói thế, mọi người quanh đó liền đồng loạt phụ họa.

Dù sao ta danh tiếng “cầm kỳ thư họa tinh thông” truyền khắp kinh thành, nhưng thực tế lại chưa ai từng tận mắt chứng kiến thế nên ai nấy đều sinh lòng hiếu kỳ.

Chỉ chốc lát, tiếng bàn tán xôn xao nổi lên khắp nơi.

"Có chuyện gì vậy?"

"Thế tử phi muốn gảy đàn!"

"Nghe đâu còn muốn đàn khúc ‘Phượng Cầu Hoàng’ ấy chứ! Nàng ta cầm nghệ tinh thông, rất có tự tin nha!"

Ta:"……"

Ta đã nói lời nào đâu.

Không ngờ Quý phi nương nương lại vừa lúc ở gần đó, nghe tin liền hứng thú đi tới:

"Ai nha, bản cung cũng muốn nghe thử tiếng đàn của thế tử phi."

Ta bị đẩy lên một vị trí cao, muốn lùi cũng không được.

Dẫu mấy tháng qua có học qua loa vài khúc cầm phổ, thì cũng chỉ là lấy lệ qua mắt, ta vốn chẳng có thiên phú âm luật gì đáng kể nếu hôm nay thực sự đàn, ắt sẽ bại lộ.

Sắc mặt ta không đổi, nhưng trong lòng nóng như lửa đốt.

Hay là… giả ngất?

Dù mất mặt, nhưng so với xấu mặt vì gảy đàn sai, thì vẫn là một cách giải vây không tệ.

Ta vừa quyết định, đang chuẩn bị lăn đùng ra ngất, thì ngoài vòng người có tiếng nam vang lên, trong trẻo như gió xuân:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Thời Chi."

Mọi người quay đầu nhìn theo.

Chỉ thấy Tiêu Hàn Lâm nhẹ nhàng bước qua đám đông, hướng về phía ta.

Hạ Vãn Nhiên ngẩn ra, thấp giọng kêu một tiếng:

"Biểu ca…"

Tiêu Hàn Lâm liếc mắt nhìn Hạ Vãn Nhiên một cái, không nói lời nào.

Nàng cắn môi, vành mắt đỏ ửng.

Chỉ trong chớp mắt, hắn đã đi đến trước mặt ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai ta, đoạn xoay người hướng về phía Quý phi nương nương, khom lưng hành lễ:

"Khởi bẩm nương nương, dạo trước thời Chi không cẩn thận bị thương nơi tay, nhất thời không tiện gảy đàn."

Quý phi hơi nhíu mày, lộ vẻ không vui:

"Sao lại bất cẩn như vậy?"

Tiêu Hàn Lâm lại nói:

"Song thời Chi lúc rảnh rổi từng có chỉ điểm cho thần về cầm nghệ. Nếu nương nương không chê, thần nguyện thay nàng dâng lên một khúc vì nương nương giải buồn."

Quý phi nghe thế, sắc mặt mới dịu lại đôi phần:

"Cũng được."

Chúng nhân xung quanh xôn xao cả lên.

Chưa ai từng thấy Tiêu thế tử đánh đàn, hôm nay chẳng khác nào mở rộng tầm mắt.

Cung nữ vội dọn dẹp, mang đến một chiếc bồ đoàn, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, nâng cổ cầm đặt ngang trên gối.

Ta đứng không xa, ánh mắt dõi về phía hắn.

Hắn cảm nhận được ánh mắt ta, ngẩng đầu nhìn lại, nhẹ mỉm cười.

Tựa như… một lời trấn an vô thanh.

Ngực ta bỗng như có gì khẽ đập mạnh.

Loại biến chuyển này… khiến ta không thấy khỏi bất an. Lông mày ta theo bản năng nhíu lại.

Tiếng đàn đột nhiên vang lên.

Không gian quanh đó tức thì yên lặng như tờ.

Thanh âm róc rách như dòng suối nhỏ, nhẹ nhàng mà thâm trầm, theo đầu ngón tay hắn chảy ra khi trong như chuông ngọc, khi mềm như tơ liễu.

Tiếng đàn kết thúc, mọi người mới như bừng tỉnh khỏi mộng.

Sau đó là một tràng ca ngợi không dứt.

Có người kinh ngạc thốt lên:

"Thế tử cầm nghệ tinh diệu đến vậy, lại còn cần thế tử phi chỉ điểm?"

Tiêu Hàn Lâm chỉ khiêm tốn cúi đầu:

"So với thời Chi, ta chẳng bằng một phần nghìn."

Một hồi hiểm cục, hắn dùng một khúc cầm hoàn mỹ mà hóa giải nhẹ nhàng như gió thoảng.

Tiêu Hàn Lâm lại nói vài lời với Quý phi, sau đó liền dẫn ta rời khỏi nơi ồn ã.

Phần còn lại của yến tiệc kéo dài đến tận lúc mặt trời lặn.

Trên đường trở về hầu phủ.

Xe ngựa lắc lư đều đều, còn Tiêu Hàn Lâm thì nhắm mắt dưỡng thần.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com