“Sao vậy, khóc rồi à?”
Tống Hi khoanh tay đứng tựa vào khung cửa, liếc nhìn tôi đang lúng túng với vẻ mặt lạnh nhạt, thờ ơ.
Mắt tôi đỏ hoe, nước mắt cứ như mưa rơi, vừa lau vừa quay đầu lại cố gắng nặn ra nụ cười méo xệch còn xấu hơn cả khóc, dáng vẻ yếu đuổi nhưng giọng điệu lại cứng đầu:
“Không sao, em làm được.”
Tống Hi nhướn mày rậm, xoay người bỏ đi không chút lưu tình.
“Được, thích tự hành hạ bản thân thì cứ làm.”