Theo Đuổi Người Yêu Cũ

Chương 11



Ngẩng đầu lên, thấy anh ấy ngồi khoanh chân dưới cầu dao, cười đắc ý.

 

Tôi lập tức nổi giận: “Thẩm Tịch Tinh! Anh điên à!”

 

Anh giơ tay, bật cầu d.a.o lên.

 

Đèn trong phòng khách sáng rực.

 

Tôi vô thức siết chặt áo choàng, cố nén giận: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

 

Anh đưa tay ra, như làm nũng: “Tê chân rồi, phải nắm tay em mới đứng dậy được.”

 

Tôi lười để ý: “Vậy anh c.h.ế.t dí ở đó luôn đi!”

 

Quay người định đi, phía sau anh đột nhiên bật dậy, lao đến rất nhanh.

 

Tôi theo phản xạ hét to một tiếng, đã bị anh bế lên vai.

 

“——Thẩm Tịch Tinh! Anh dọa c.h.ế.t em rồi!”

 

Anh khẽ cười không nói gì, đi đến giường đặt tôi xuống, rồi mới lên tiếng:

 

“Lâm Cốc Vũ, để anh hát cho em nghe nhé.”

 

Tim tôi đập rất nhanh, bực bội nói: “Làm gì? Anh muốn hát dở đến c.h.ế.t em rồi sau đó bảo người ta là góa vợ hả?”

 

Anh khẽ cười một lúc, không nghe lời tôi, chui vào hõm cổ tôi, nhẹ nhàng ngân nga.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

“And how you got me blind is still a mystery”

 

“I can't get you out of my head”

 

“Don't care what is written in your history”

 

“As long as you're here with me”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giọng Thẩm Tịch Tinh trong trẻo và dễ nghe, lại hát rất dịu dàng.

 

Tôi tựa vào vai anh, có chút mơ màng.

 

Anh xoa đầu tôi, cúi xuống hôn tôi.

 

……

 

“Lâm Cốc Vũ, em biết không?”

 

Anh hôn lên trán tôi.

 

“Những năm qua, mỗi một ngày – anh đều rất nhớ em.”

 

Anh hôn nhẹ lên khóe môi tôi, rồi tiếp tục xuống dưới, giọng trầm trầm bổ sung:

 

“May mà em vẫn còn nhớ đường quay về.”

 

……

 

Tôi vô thức nghiêng đầu, liếc thấy vết sẹo trên cổ anh.

 

Đó là do tôi để lại khi mới năm tuổi.

 

Quả nhiên là còn để lại.

 

Thẩm Tịch Tinh nghe thấy tôi cười, ngẩng đầu hỏi: “Em cười gì?”

 

Tôi lắc đầu.

 

Anh bóp eo tôi, ghé sát lại, không ép hỏi: “Bảo bối, bây giờ em không nói cũng không sao, rồi anh sẽ khiến em phải nói.”

 

“… A, mẹ kiếp, Thẩm Tịch Tinh, đồ khốn!”

 

(Kết thúc chính văn)

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com