Tôi nhìn vào mắt anh ta, nhất thời không biết nên nói gì.
Anh ta cười nhạt, lại châm một điếu thuốc:
"Em đừng nói là vẫn tưởng anh còn lưu luyến tình cũ nhé? Chuyện vài năm trước ấy, thật sự khiến anh mãi không quên à? Em nghĩ anh sẽ tiếp tục bám lấy em mãi không buông à? Em tưởng anh mất mặt đến mức đó à?"
Tôi cúi đầu, mắt cay xè, tay giấu sau lưng siết chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay để không rơi nước mắt.
"Em..."
Tôi còn chưa kịp nói, Thẩm Tịch Tinh lại lên tiếng:
"Vậy thì em nghĩ đúng rồi đấy, Lâm Cốc Vũ, anh chính là mặt dày như vậy đấy."
Tôi tưởng mình nghe nhầm:
"Anh vừa nói gì?"
Anh không chịu nói lại, quay người bước xuống lầu.
4
Nhà cháy tôi chụp hình, đời loạn tôi ngủ một giấc.
Thế là sau khi chia tay với Thẩm Tịch Tinh, tôi thỏa mãn ngủ một ngày trời —
Nói đến mối nhân duyên giữa tôi và Thẩm Tịch Tinh, thì phải bắt đầu từ bố mẹ hai bên.
Bố tôi là kẻ thù không đội trời chung của mẹ Thẩm Tịch Tinh.
Không sai, đúng như bạn nghĩ đấy.
Chính là kiểu kẻ thù không thể yêu được ấy.
Vì vậy, bố tôi đã diễn một vở kịch đơn phương yêu rồi hận rồi yêu rồi hận rồi lại yêu…
Tóm lại là, dì Thẩm chưa từng quan tâm đến ông ấy.
Sau đó bố tôi nghiến răng nghiến lợi nhận nuôi tôi, vất vả nuôi tôi khôn lớn. Nghe nói ban đầu ông ấy muốn dùng tôi để trả thù dì Thẩm.
Kết quả là nuôi mãi nuôi mãi, ông ấy lại yêu thương tôi quá mức, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Sau đó dẫn tôi đi gặp Thẩm Tịch Tinh, còn lo tôi sẽ bị anh ta cướp mất.
Dù gì thì Thẩm Tịch Tinh cũng là mỹ nam từ bé, năm năm tuổi đã thuộc bảng cửu chương, còn tôi thì năm năm tuổi vẫn tè dầm.
Tuy tôi không giỏi học hành, nhưng từ nhỏ đã mê trai đẹp, đặc biệt là khi gặp những bạn nhỏ xinh xắn thì muốn nhào tới cắn hai miếng.