Theo Đuổi Tình Yêu

Chương 184



Căn hộ của nhà họ Hứa nằm sâu nhất trong khu chung cư. Hứa Lộc bị Lục Kiệm Minh nắm c.h.ặ.t t.a.y dắt đi suốt quãng đường. Suy nghĩ muốn tìm hiểu ngọn ngành của cô đã bị lời tỏ tình lúc nãy cuốn đi mất, đi một đoạn đường dài mà tâm trí vẫn còn dừng lại ở cổng khu chung cư.

Lời nói thì rất dễ nghe, nhưng hình như… Hứa Lộc có chút không hài lòng: "Hơi không lãng mạn lắm..."

Lục Kiệm Minh hiểu ý cô, nói: "Sau này sẽ bù cho em."

"Cũng không cần đâu." Hứa Lộc cúi đầu mím môi, ngăn không cho mình cười quá mất nết. Cô chỉ nói cho vui miệng thôi, trong lòng thực ra đã rất mãn nguyện rồi, không cần nghi thức đặc biệt gì cả, bởi vì trái tim của Lục Kiệm Minh lúc này đã thuộc về cô.

Để Lục Kiệm Minh không coi là thật, Hứa Lộc nói: "Em còn đang lo không có lý do để uống rượu với bố, bây giờ vừa đúng lúc, giới thiệu anh với bố, uống rượu cũng hợp lý rồi!"

Cô sắp xếp: "Lát nữa anh phụ trách chuốc say ông ấy, em sẽ moi thông tin."

Gió lớn, Lục Kiệm Minh đút tay cô vào trong áo khoác của mình, hỏi: "Lúc ly hôn, chú dì không nói lý do sao?"

Hứa Lộc lắc đầu: "Mẹ nói là giữa mẹ và bố có vấn đề... Nhưng bố không hề ngoại tình."

Hai năm ly hôn, Hứa Chí Bình ít khi về nhà, ăn ở tại xưởng sửa chữa, cuộc sống không còn được Trần Mỹ Trân chăm sóc nên tinh thần sa sút, hút thuốc cũng nhiều hơn trước. Thỉnh thoảng ông ấy sẽ đến chỗ Trần Mỹ Trân ở tìm bà, với những lý do không rõ ràng, Trần Mỹ Trân cũng không thường xuyên gặp ông.

"Em luôn cảm thấy họ rất yêu thương nhau, từ nhỏ đến lớn cũng ăn không ít cơm chó, có lúc bố đối xử với mẹ quá tốt, em cũng không ít lần ghen tỵ." Hứa Lộc trước đây thân ở trong phúc mà không biết, bây giờ mỗi lần nhớ lại quá khứ, chỉ còn lại sự ảm đạm.

Cô nói rất nhiều, Lục Kiệm Minh bên cạnh lại không lên tiếng, mãi đến lúc này Hứa Lộc mới nhận ra hôm nay anh có chút trầm ngâm, quay đầu nhìn thấy anh mím môi mỏng, vẻ mặt suy tư, nhớ tới việc anh sáng nay vừa gặp Hoắc Liên Đình, liền hỏi: "Sao vậy? Đàm phán với Tư Mạn không thuận lợi sao?"

Đã đến dưới lầu căn hộ, Lục Kiệm Minh xách rượu cô mua, dừng chân lại cùng cô: "Chú dì rất yêu em, phải không?"

"Đương nhiên." Đối với câu hỏi này, Hứa Lộc không chút do dự.

Có lẽ có những đứa trẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ cơm bưng nước rót, nhưng chưa chắc đã dám nói một tiếng hạnh phúc. Còn gia đình cô trước đây điều kiện bình thường, thậm chí đến bây giờ cũng chỉ là gia đình bình thường, nhưng Hứa Lộc khẳng định rằng mình có được tất cả tình yêu thương của Trần Mỹ Trân và Hứa Chí Bình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lục Kiệm Minh trầm ngâm hỏi: "Vậy, trong hơn hai mươi năm họ nuôi dưỡng em, em có điều gì tiếc nuối không?"

Câu hỏi này hơi khó hiểu, nhưng Lục Kiệm Minh hỏi rất nghiêm túc, nên Hứa Lộc cũng thực sự suy nghĩ một lúc: "Vẫn có một chút... Tiền lì xì của em từ nhỏ đến lớn, thực ra họ không thực sự giữ lại cho em, đây là khoản tài chính duy nhất không minh bạch trong nhà chúng em."

Lục Kiệm Minh ngẩn ra, sau đó bật cười bất lực.

Hứa Lộc chỉ nói đùa thôi, nói xong cũng tự cười: "Thực ra không có gì tiếc nuối, em thấy mình sống rất hạnh phúc, nếu được quay lại thời thơ ấu, có lẽ cũng hy vọng được sống lại như vậy."

Lục Kiệm Minh gật đầu, dặn dò cô: "Vậy hãy nhớ những lời này, bố mẹ em rất yêu em, trong những năm tháng đã qua, em không có gì tiếc nuối."

Hôm nay Lục Kiệm Minh có chút dài dòng, Hứa Lộc gật đầu, kéo anh lên lầu: "Em đương nhiên nhớ rồi, đi thôi, em đói lắm rồi."



Trên đường đến Hoài Thành, Hứa Lộc đã gọi điện báo cho Hứa Chí Bình, nói sẽ về nhà ăn cơm, chỉ là không ngờ nửa đường lại xuất hiện Lục Kiệm Minh, kéo dài đến tận bây giờ.

Hứa Chí Bình đang hâm nóng thức ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa, liền vội vàng nói "Đến đây", mở cửa ra, nhìn thấy bóng dáng phía sau Hứa Lộc, ngạc nhiên sững người.

Lục Kiệm Minh vững vàng nói: "Chào chú."

Hứa Lộc nháy mắt: "Bố, nhìn có thấy quen mắt không?"

Mãi cho đến khi vào nhà ngồi xuống, Hứa Chí Bình vẫn chưa hoàn hồn, nhìn Lục Kiệm Minh đối diện bàn ăn hỏi: "Cậu là con trai của Sĩ Thành?"

Tuy là vội vàng và đột ngột, nhưng cũng coi như là gặp mặt phụ huynh rồi, Lục Kiệm Minh thái độ đoan chính và cung kính, giới thiệu với ông: "Vâng, chú gọi cháu là Kiệm Minh được rồi."

Hứa Lộc bưng thức ăn nóng từ bếp ra, nghe vậy liền hỏi: "Không thấy anh ấy quen mắt sao?"

"Giống Sĩ Thành đấy." Hứa Chí Bình ít khi lên mạng, ít quan t@m đến chuyện bát quái, bình thường bận rộn ở xưởng sửa chữa, không rảnh rỗi như Trần Mỹ Trân mở cửa hàng hoa, đến giờ vẫn chưa biết con gái mình đã lên báo.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com