Theo Đuổi Tình Yêu

Chương 194



Đến đây, một cuộc chiến hoàn toàn biến thành hòa bình, dù là cư dân mạng khó tính nhất cũng không tìm ra được góc độ để công kích.

Sự việc kết thúc êm đẹp, nhưng cũng ồn ào náo nhiệt, buổi tối Hứa Lộc tan làm, vừa vào cửa đã bị Trần Mỹ Trân hỏi dồn dập.

"Công ty con coi như không sao rồi chứ?"

"Không sao rồi, đều đã giải quyết xong." Hứa Lộc treo túi, cởi áo khoác, "Thậm chí còn nhân họa đắc phúc, mở rộng độ nổi tiếng, còn có khách hàng chủ động tìm đến cửa."

Đều là nhờ PR của TS làm tốt, ngay cả trong nội dung của buổi tiệc chiêu đãi thương mại đó, cũng ghi chú đặc biệt mời KCS tham dự.

Trần Mỹ Trân gật đầu, nhưng vẫn lo lắng, giơ điện thoại cho cô xem: "Vậy ảnh của con sao vẫn còn?"

Hứa Lộc nhận lấy xem, là một số tài khoản giải trí đang lan truyền.

So với chủ đề thương mại như Tư Mạn và TS hợp tác, rất nhiều cư dân mạng thích chú ý đến những câu chuyện bát quái về đời tư hơn, vì PR làm quá tốt, dẫn đến KCS quá nổi bật, đã có người phỏng đoán, vị tổng giám đốc đẹp trai của TS, có phải đang ủng hộ KCS của bạn gái mình không.

Dù sao cũng bênh vực quá rõ ràng.

Hứa Lộc lướt qua, hơi muốn cười, cũng hơi muốn gặp Lục Kiệm Minh. Mấy hôm nay không gặp, hôm nay lại càng không liên lạc, chắc là đang bận chuyện hợp tác dự án.

Cô cúi đầu nhìn điện thoại, Trần Mỹ Trân như vô tình hỏi: "Bảo bối, gần đây có ai liên lạc với con không?"

Hứa Lộc bây giờ đã hiểu ý tứ của Trần Mỹ Trân, bà đang lo lắng bất an, cô đều hiểu, cô trả điện thoại cho Trần Mỹ Trân: "Không có, ai mà liên lạc với con chứ, mẹ yên tâm về mấy tấm ảnh đi, nhiều nhất hai ngày nữa sẽ chìm xuống thôi."

Trần Mỹ Trân gật đầu, do dự nói: "Nếu có ai tìm đến con, con nói với mẹ nhé?"

"Vâng." Hứa Lộc đáp, an ủi bà, "Thứ sáu tham dự xong tiệc chiêu đãi, thứ bảy con sẽ về Thượng Hải."

Cơm vẫn đang nấu, Hứa Lộc ngồi trên ghế sofa ăn dâu tây Trần Mỹ Trân rửa cho, nghĩ nghĩ rồi nhắn tin cho Lục Kiệm Minh, hỏi anh đã tan làm chưa.

Trần Mỹ Trân bưng bát canh từ trong bếp ra cho cô, thấy cô cúi đầu cười nói chuyện với ai đó, Trần Mỹ Trân nhớ đến những bức ảnh đã xem, do dự hỏi: "Con và cậu nhóc nhà họ Lục... thực sự ở bên nhau rồi sao?"

Hứa Lộc giật mình, Trần Mỹ Trân lo lắng cho thân thế của cô bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng nhớ đến việc hỏi câu này!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô tắt màn hình, nhìn sắc mặt của Trần Mỹ Trân, cuối cùng lựa chọn nói thật: "Đúng là ở bên nhau rồi."

Nếu Trần Mỹ Trân hỏi vào ngày anh tìm đến, Hứa Lộc chắc chắn sẽ không trả lời như vậy, tiếc là bà hỏi muộn rồi.

Trần Mỹ Trân ngồi trên ghế bên bàn ăn, cách Hứa Lộc một khoảng, im lặng một lúc mới lên tiếng, giọng nói có chút chậm rãi: "Nhưng con không phải sẽ đến Thượng Hải sao?"

Hứa Lộc nói: "Sau này anh ấy đến Thượng Hải thăm con là được."

Trần Mỹ Trân nhìn cô, trong mắt không biết là cảm xúc gì, khó nói, lại đau lòng không nỡ: "...Luôn yêu xa sao?"

Nhà họ Lục ở Bắc Kinh, Lục Kiệm Minh là người thừa kế của TS, anh chắc chắn không thể đến Thượng Hải sống lâu dài, còn Hứa Lộc, lại có áp lực từ Trần Mỹ Trân.

Nếu thực sự đi đến cuối cùng với Lục Kiệm Minh, cô chắc chắn không thể chấp nhận yêu xa mãi, nhưng trong thời gian ngắn cũng không có cách nào, chỉ có thể đi từng bước nhìn từng bước.

Trần Mỹ Trân hỏi: "Bảo bối, con có thích cậu ấy không?"

Hứa Lộc gãi gãi tóc mai: "Cũng khá thích."

Trần Mỹ Trân: "Muốn ở lại Bắc Kinh, cũng là vì cậu ấy?"

"Không hoàn toàn." Hứa Lộc trước đây chưa từng nói chuyện tình cảm với Trần Mỹ Trân, không khỏi hơi xấu hổ, đôi mắt đảo đi đảo lại, nhìn trần nhà, lại nhìn thảm, trả lời lấp li3m.

Trần Mỹ Trân không nói gì.

Màn hình điện thoại sáng lên, Hứa Lộc mở tin nhắn mới nhất.



Lục Kiệm Minh: Vừa đến dưới lầu nhà em, ra đi.

Hứa Lộc nắm chặt điện thoại, đứng dậy khỏi ghế sofa: "Cái đó, mẹ, có cần đổ rác không?"



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com