"Em bảo mẹ em yên tâm..." Hứa Lộc đặt tay lên vai anh, nắm lấy cổ áo vest của anh, "Dù sao yêu xa thường không kéo dài được lâu, biết đâu ngày nào đó chúng ta sẽ chia tay."
Lục Kiệm Minh lập tức sa sầm mặt.
Hứa Lộc chớp chớp mắt: "Khách quan lắm đúng không?"
Khách quan cái rắm! Lục Kiệm Minh tức giận véo vào eo cô, Hứa Lộc vừa kêu "Á á" vừa trốn sang ghế phụ, tay cô không buông, kéo áo vest của Lục Kiệm Minh, kéo anh lại gần.
Hứa Lộc mỉm cười dựa vào lưng ghế, đắc ý nói: "Giận rồi hả? Ai bảo anh lúc nãy chê em."
Đồ không có lương tâm, cứ thích chọc anh, Lục Kiệm Minh thúc giục cô: "Rốt cuộc nói thế nào?"
Thật ra ý cũng không khác mấy, Hứa Lộc nói với Trần Mỹ Trân là cô muốn thử, vì thật sự thích.
Trước đây cô chưa từng thích ai, chỉ có Lục Kiệm Minh, từ khoảnh khắc ở ngôi làng trên núi ở Sơn Thành, anh quay lưng về phía cánh đồng hoa cải nở rộ mỉm cười với cô, thì cô đã không thể nào xóa bỏ anh khỏi trái tim mình.
Có thể yêu xa thật sự không kéo dài được lâu, nhưng chỉ cần anh vẫn ở trong lòng cô, cô sẽ kiên trì.
Hơn nữa, quá trình này cô cũng không cảm thấy vất vả, bởi vì—
Lục Kiệm Minh nhướng mày, anh lắng nghe chăm chú và cảm động, nghĩ rằng phía sau còn có những lời hay ho, không ngờ Hứa Lộc ngẩng đầu lên, tinh nghịch nháy mắt nói: "Bởi vì, đến lúc đó người bay tới bay lui là anh!"
"..." Lục Kiệm Minh không nói nên lời, cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ bị cô chọc tức chết, anh véo cằm cô, cắn mạnh lên môi cô, "Anh thấy em chính là thiếu đòn."
Hai người ở trong xe nháo nhào một lúc, cho đến khi Trần Mỹ Trân nhắn tin giục.
Hứa Lộc lúc này mới nhớ ra hỏi: "Tư Mạn và TS thật sự muốn hợp tác sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ừ."
Nói đến đây, TS coi như là trong cái rủi có cái may, bên mời thầu ở tỉnh Tây Bắc có quan hệ hợp tác lâu năm với Hoắc Liên Đình, lần mời thầu này TS vốn không có nhiều cơ hội chiến thắng, nhưng vì chuyện của Hoắc Tư Tư, Hoắc Liên Đình cảm thấy cần phải cho TS một lời giải thích, cũng để dập tắt hoàn toàn những nghi ngờ của bên ngoài về mối quan hệ giữa họ, nên đã đề xuất hợp tác.
Hứa Lộc tò mò hỏi: "Lương Văn Khiêm thật sự vào tù rồi sao?"
Hai người tách ra, Lục Kiệm Minh ngồi trở lại ghế lái cúi đầu chỉnh lại cà vạt bị xộc xệch, thuận miệng nói: "Vào rồi, lần này đủ để anh ta ngoan ngoãn ở trong đó mấy năm."
Chủ mưu của chuyện này chắc chắn là Lương Văn Khiêm, dù sao Hoắc Tư Tư cũng không nghĩ ra được chiêu trò thâm độc như vậy, nhưng chắc chắn không thể thiếu sự tham gia và phối hợp của Hoắc Tư Tư, chỉ là Hoắc Liên Đình thật sự không đành lòng, muốn cho cô con gái này thêm một cơ hội.
Lục Kiệm Minh nói: "Hoắc tổng nói mấy ngày nữa sẽ đưa cô ấy sang Anh, để dì của cô ấy ở bên đó dạy dỗ."
Hứa Lộc hoài nghi: "Có thể dạy dỗ được không..."
Hoắc Liên Đình nuôi Hoắc Tư Tư bao nhiêu năm, không nói là dốc hết sức lực, nhưng cũng từng tận tâm tận lực, nhưng bây giờ xem ra, dường như vẫn chưa nuôi dạy cô nên người.
Lúc trước Lương Văn Khiêm ngoại tình với Hoắc Tư Tư, cho dù là Hoắc Liên Đình hay Hứa Lộc và Lục Kiệm Minh, hầu như đều cho rằng Hoắc Tư Tư bị Lương Văn Khiêm lừa gạt, Lương Văn Khiêm chỉ muốn mượn Hoắc Tư Tư để thăng tiến. Chỉ có Tiết Ấu Thanh nhẹ nhàng nói rằng họ có lẽ là cùng một loại người, lúc đó mọi người đều không để tâm.
Hai năm sau, cho dù Lương Văn Khiêm kế hoạch thất bại, ngồi tù, Hoắc Tư Tư vẫn muốn ở bên Lương Văn Khiêm, kết hợp những điều này để nhìn lại năm đó thì không thể không khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Hoắc Tư Tư là thật sự thích Lương Văn Khiêm đến mức không thể tách rời, hay là ngay từ đầu đã cùng anh ta tính kế Tư Mạn?
Lục Kiệm Minh nhìn cô, bình tĩnh nói: "Hoắc tổng trong lòng chắc chắn có tính toán."
Có lẽ cũng chính vì có tính toán, nên mới đưa cô ta ra nước ngoài, con gái nuôi gần hai mươi năm, có lẽ là có chút thất vọng.