Thấy người Yến quân cử tới hòa đàm là Yến Độ, ta không hề bất ngờ.
Có lẽ Hứa Tòng Giang đã báo với hắn, Yến Độ thấy ta, hắn cũng không bất ngờ.
Hắn mặc y thường màu đen, y phục vốn vừa người giờ đã hơi rộng, đôi mắt ảm đạm, cả người toát ra quỷ khí âm lãnh.
Hứa Tòng Giang theo sát phía sau, lúc đi ngang qua ta, hắn ta ném cho ta một túi gấm.
Ta cau mày không hiểu.
Hứa Tòng Giang nhướng mắt, khẽ nói: "A tỷ, ta đã nói dối, thật ra ta không hề ghét dáng vẻ trước đây của tỷ, ta chỉ là tham lam muốn giữ tỷ lại thôi. Trên đời này có ai mà không tham lam?"
Ta nghe xong chỉ muốn cười lạnh.
Hai phe nghị sự, Yến Độ tự rót tự uống, đôi mắt theo mép ly không chút né tránh nhìn thẳng về phía ta và Chử Minh Quang.
Ta cố gắng điều chỉnh hơi thở, không để lộ nỗi sợ hãi gần như khảm sâu vào cốt tủy.
Chí trong thoáng chốc, nơi này biến thành chiến trường mới.
Yến Độ lên tiếng: "Triều đình của các ngươi đã vứt bỏ quân Phù gia rồi, giờ đầu hàng, bổn vương sẽ cho các ngươi một con đường sống."
"Nói bậy." Chử Minh Quang cầm kiếm đứng phía trước, che chở cho ta.
Khóe môi ta cong lên, đứng sóng vai với Chử Minh Quang.
Trước đây gặp phải chuyện, ta đã luôn nhiều lần hèn nhát.
Hóa ra là vì... bên cạnh thiếu mất một người bạn cùng tiến cùng lui, cùng sinh cùng tử.
Mắt Yến Độ tối sầm, vẻ mặt nắm chắc phần thắng biến mất, thay vào đó là lạnh băng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những người nhằm vào ta, muốn trói ta bắt về chỗ Yến Độ, đều ra tay rất kiềm chế.
Nhưng những người nhằm vào Chử Minh Quang, lại là sát chiêu không chút lưu tình.
Dù những năm qua Chử Minh Quang có luyện võ giỏi đến đâu, thì cũng khó lòng địch lại nhiều người như vậy, liên tục bị ch-ém hai đao.
Giọng nói cơ khí lạnh như băng vang lên giữa không trung: "Theo điều 13 luật Thời Không, không ai được phép sinh con với người bản địa của thời không khác. Phát hiện hành động vi phạm luật lệ, xin loại bỏ kịp thời.
Ta nhìn viên ngọc đã trở lại dáng vẻ của một hạt châu bình thường, cười ra nước mắt.