Theo Trăng Đuổi Thuyền 9.
Lại một ngày nữa trôi qua.
Tề vương phi lên chùa trên núi cầu phúc, hỏi ta có muốn đi cùng nàng không.
Ta vẫn ngơ ngác, đờ đẫn, không có phản ứng gì.
Tề vương phi mỉm cười, đội mũ che lên đầu ta, giọng nói dịu dàng: "Bên ngoài gió lớn, thế này sẽ tốt hơn."
Cả chặng đường được hạ nhân vây quanh bước lên xe ngựa, xe chuyển bánh, bên ngoài vang lên tiếng ngựa hí và thiết giáp va chạm.
Yến Độ hỏi: "Đi đâu vậy?"
Tề vương phi ở ngoài đáp: "Chiến sự sắp tới, thiếp lên chùa cầu phúc vì điện hạ."
Lời vừa dứt, bên ngoài trầm mặc một hồi lâu.
Yến Độ thấp giọng dặn dò: "Đi sớm về sớm."
Đường lên núi không có chuyện gì xảy ra.
Tầm mắt của Tề vương phi luôn như có như không rơi trên người ta, dường như tâm trạng không yên.
Trong chùa, mắt bồ tát nhìn xuống, thương xót cho chúng sinh.
Tề vương phi và ta ngồi trên bồ đoàn, nàng chắp tay vô cùng thành kính.
Một lúc sau, nàng thở dài.
"Ta đã tới đây hai lần, lần đầu là cầu duyên."
Tề vương phi nâng mắt, khóe môi cong lên nụ cười đầy châm chọc: "Ta thêu giá y xong rồi, kết quả lại không được gả cho người ta thương."
Ta quay đầu nhìn nàng.
Mặt nạ hiền lương thục đức của nàng, giờ đây rốt cuộc có oán giận, có không cam lòng, có những cảm xúc của một người bình thường trên đó.
"Lần thứ hai..." Tề vương phi dừng lại thoáng chốc, nàng cười giễu: "Ngươi biết ta cầu gì không?"
Nàng tiến đến, môi ghé vào tai ta: "Ta cầu Yến Độ c-h-ế-t."
Mi mắt ta rung lên.
"Chúng ta vốn dĩ sắp thành công rồi, hắn sẽ c-h-ế-t ở thôn Thanh Lê..."
Tề vương phi không kìm được hận ý, giọng nói chứa đầy oán độc tích tụ qua năm tháng: "Ai ngờ được, ngươi lại cứu tiện chủng đó."
Ta theo bản năng lùi về sau, suýt nữa đụng phải đèn lưu ly trên bàn thờ.
"À, giờ nói những điều này cũng không quan trọng nữa rồi." Tề vương phi khôi phục lại sự bình tĩnh: "Hôm nay đưa ngươi tới chính là để g-i-ế-t hắn lần nữa. Ta sẽ đưa ngươi đến chỗ đại hoàng tử, hắn sẽ dùng ngươi làm mồi, phục kích Yến Độ.”
Đại hoàng tử sợ đệ đệ chiến công hiển hách, Tề vương phi căm ghét phu quân không phải người mình muốn, nên bọn họ liên thủ, bất chấp thủ đoạn để trừ khử Yến Độ.
Chỉ là... ta ngơ ngác nhìn Tề vương phi, tại sao lại chọn ta?
Nàng cười: "Yến Độ rất để ý ngươi, ngươi chọc giận hắn hết lần này đến lần khác, thậm chí còn g-i-ế-t hắn, hắn cũng không nở xử tử ngươi. Người như hắn, vậy mà cũng sẽ động tâm."
Nói đến đây, Tề vương phi không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Ánh nến chập chờn, thời gian chúng ta ở đây càng lúc càng lâu.
Tề vương phi bất an nắm chặt tràng hạt.
Thị tùng của nàng vội vã đi vào, sắc mặt ngưng trọng: "Đại hoàng tử... không phái người tới."
Một lúc lâu sau, Tề vương phi nhắm mắt lại, nói: "Về phủ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - "Còn nàng ta?" Thị tùng cau mày.
Tề vương phi liếc nhìn ta, nhẹ giọng nói: "Đưa về cùng, dù sao cũng chỉ là một đồ ng-u, Yến Độ không tìm thấy nàng ta e là sẽ phát đ-iên."
Trên xe ngựa trở về, Tề vương phi khép mắt nghỉ ngơi, như là vô cùng mỏi mệt.
Cho đến khi tiếng binh khí va chạm bỗng nhiên vang lên bên ngoài xe, lưỡi đ-ao đ.â.m xuyên da thịt, thị vệ kêu rên ngã xuống.
Tề vương phi liền vén rèm ra quan sát, một đội hắc y nhân đang c-h-ém g-i-ế-t với thị vệ của nàng.
"Bọn chúng nhắm vào vương phi!"
Phu xe đã được huấn luyện bài bản, hắn đánh xe ngựa quay đầu, hai thị vệ cưỡi ngựa hộ tống hai bên cùng bỏ chạy.
Đường núi dần trở nên gập ghềnh, đồ trong xe rơi đổ tán loạn.
Mặt Tề vương phi trắng bệch, gắng gượng chống đỡ thân thể.
Ta giơ tay cởi áo choàng trên người nàng, động tác nhanh lẹ, rồi khoác lên người mình.
Tề vương phi cau mày: "Ngươi làm gì vậy?"
"Ta dẫn truy binh đi thay ngươi."
Giọng ta thô ráp như giấy nhám sau thời gian dài không nói chuyện.
Tề vương phi trợn to mắt không thể tin.
Sau đó, ta tiến đến gần nàng, cố gắng để nói rõ từng chữ cho nàng nghe.
"Ba mươi dặm ngoài kinh thành, tiền trang thương thành, ở đó có chuẩn bị một phần hộ tịch, lộ dẫn cho ta. Nếu ta còn sống, đừng nói cho bất kỳ ai tung tích của ta. Nếu ta c-h-ế-t..."
Ta nhìn Tề vương phi chòng chọc: "Nuôi nấng Chi Ngọc cho tốt."
Ta đội mũ trùm, vén rèm bước ra.
Thị vệ thấy vậy, thả chậm tốc độ đỡ ta lên ngựa.
Ta nắm chặt dây cương, giục ngựa chạy và một ngã ba.
Vó ngựa giẫm nát ánh tà dương, tiếng gió rít vù vù.
Truy binh đuổi theo sát phía sau không buông.
Ta nhìn con đường phía trước, ánh mắt kiên định.
Thật ra, ta chưa từng ngây dại, ta liên tục bức mình đặt tay lên cây đánh lửa, nói với bản thân, đừng quên những thống khổ kia.
Phải chạy trốn.
Những phản bội và tổn thương đó sẽ không đánh gục ta.
Ta nhớ lại tên mình, ta tên Lâm Bất Thu.
Nương đặt tên ta là Bất Thu, bà hy vọng ta có thể như cây trúc trong rừng, tươi tốt, sinh sôi mạnh mẽ, không bao giờ tàn lụi trước thời tiết khắc nghiệt của thu đông sương tuyết.
Một đường phi như bay, ta đánh ngựa vào khu rừng rậm.
Ta từng thấy bản đồ ngoại thành ở chỗ Yến Độ, ta nhớ mang máng là cuối con đường này có một vách núi.
Đầu óc càng lúc càng thanh tỉnh, ta nhìn chằm chằm phía trước, tính toán khoảng cách với vách núi.
Sau đó, ta giơ tay tháo trường trâm trong tóc, đ.â.m mạnh vào bụng ngựa, bảo vệ đầu và cổ, thuận thế lăn xuống bụi cỏ rậm rạp bên sườn núi.
Ngựa hí lên một tiếng, tăng tốc lao về phía trước.
Rơi xuống dòng sông rộng mênh mông.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com
Báo lỗi chương