Khi Kiều Nguyệt tỉnh lại, đầu còn choáng nặng, cả người nhũn ra vô lực. Cô sửng sốt một lúc lâu, ngón tay nhẹ giật, phát hiện cả người bị ôm chặt, không nhúc nhích được.
Hai mắt chua xót vô cùng, Kiều Nguyệt dùng sức chớp vài cái, kí ức vừa rồi nháy mắt tràn vào. Cô sinh con rồi.
Ngực Kiều Nguyệt rầu rĩ, thân thể hơi run. Sinh con thật vất vả nha, vừa rồi không phải Thương Yến luôn ở bên người cô dỗ cô, cô cũng sắp chịu không nổi rồi.
Kiều Nguyệt bắt lấy tay anh, vui vẻ nói sau này nuôi con như thế nào. Cô nói một nửa, phát hiện Thương Yến giống như không quá vui vẻ.
"Sao anh lại không nói lời nào?" Kiều Nguyệt rầu rĩ nói, "Có phải anh không thích con gái?"
"Thích." Thương Yến cọ cọ trán cô, "Nguyệt Nguyệt, con em sinh anh đều thích."
Kiều Nguyệt yếu ớt hừ hừ, trong lòng không biết vì sao, cứ cảm thấy bất an. Cô vừa định nói chuyện, cửa phòng bị người gõ. Thương Yến đứng dậy đi mở cửa, rất nhanh ôm đứa bé quay lại.
"Ôm con gái đến đây em nhìn xem." Kiều Nguyệt gấp đến độ muốn đứng lên.
Thương Yến đi vài bước lên trước, sắc mặt âm trầm, khom lưng đè lại bả vai cô gái nhỏ, không cho cô đứng lên.
"Nguyệt Nguyệt em chú ý một chút." Ngữ khí anh mang theo trách cứ, "Có phải lại muốn bụng bị đau?"
Kiều Nguyệt gấp gáp muốn nhìn con gái, lẩm bẩm nói: "Biết rồi biết rồi, mau để em nhìn Manh Manh."
Thương Yến cẩn thận đặt con gái lên mép giường, liếc mắt nhìn đứa bé đang nhắm mắt, cả trái tim đều mềm vài phần.
Đứa bé đúng là có xấu một chút, nhưng dù sao cũng là con của anh và cô gái nhỏ, cô gái nhỏ lại thích nó, như thế nào thì anh cũng phải nuôi nó.
Kiều Nguyệt nhìn bảo bảo nho nhỏ mềm mại, trong lòng dâng lên cảm giác trước nay chưa từng có, hốc mắt cũng dần nóng lên. Đây là con gái cô đó, bảo bảo mà cô cực khổ vất vả sinh ra.
Giống như là cảm ứng được, bảo bảo đột nhiên mở bừng hai mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Kiều Nguyệt, khóe miệng giơ lên đối với cô cười, tay nhỏ còn vẫy vẫy.
Kiều Nguyệt bắt lấy tay anh, nhìn về bảo bảo dịu dàng nói: "Đôi mắt Manh Manh đẹp, cái mũi cũng rất cao, miệng nho nhỏ. Ay da, con gái chúng ta là bảo bảo đẹp nhất, sau này nhất định là tiểu tiên nữ đẹp nhất."
Thương Yến nhìn về phía bảo bảo. Ừ, tròng mắt đen láy, nhưng không lớn bằng cô gái nhỏ. Cái mũi và miệng còn rất nhỏ, càng không thể so sánh với cô gái nhỏ. Làn da trên mặt ửng đỏ cũng không trắng, điểm nào cũng kém hơn cô gái nhỏ.
Anh nhẫn nhịn, thật sự là không nhịn được, sờ mặt cô gái nhỏ, nhỏ giọng phản bác, "Nguyệt Nguyệt, em mới là tiểu tiên nữ đẹp nhất, con gái không đẹp bằng em."
"Anh nói cái gì vậy?" Kiều Nguyệt trừng anh, "Manh Manh chính là tiểu tiên nữ đẹp nhất, anh không thể phản bác, chỉ có thể đồng ý."
Thương Yến trầm mặc không nói lời nào. Anh nhìn cô gái nhỏ, trong lòng hơi chua.
Lực chú ý của cô gái nhỏ toàn bộ đặt lên người con gái, ánh mắt lấp lánh, so với lúc nhìn anh còn chăm chú hơn.
"Manh Manh, con không cần nghe ba con nói bậy, anh ấy ngáo, ánh mắt cũng không tốt, Manh Manh sau này nhất định là tiểu tiên nữ đẹp nhất." Kiều Nguyệt nhẹ nhàng vỗ tay bảo bảo, nhỏ giọng dỗ con.
Thương Yến hơi nghiêng người chắn ánh mắt cô, dỗ cô: "Vừa rồi y tá đã cho con uống sữa bột. Nguyệt Nguyệt em yên tâm, anh đã mời người chuyên nghiệp chăm sóc cho Manh Manh, sẽ không để con chịu đói."
Lưu luyến không rời thu hồi tầm mắt, Kiều Nguyệt túm quần áo Thương Yến, mắt trông mong nói: "Manh Manh còn nhỏ, anh nhất định phải chú ý, đừng để người khác bắt nạt con mình."
Nghe cô gái nhỏ lo lắng lẩm nhẩm lầm nhầm, Thương Yến cẩn thận đỡ cô ngồi dậy, gật đầu cho có, "Không có người dám bắt nạt Manh Manh đâu. Nguyệt Nguyệt, em cứ kệ nó trước đã."
Sau khi ăn xong, Kiều Nguyệt nhìn chằm chằm bảo bảo. Thấy bé con hoa tay múa chân lộn xộn, cả trái tim cô đều mềm nhũn.
Thương Yến rửa sạch chén đũa, vừa đi ra liền phát hiện cô gái nhỏ lại đang nhìn bảo bảo, anh trầm khuôn mặt ngồi xuống bên cạnh cô gái nhỏ.
"Thương Yến," Kiều Nguyệt hấp tấp bắt lấy tay anh, "anh mau ôm Manh Manh lại đây cho em nhìn đi."
Bây giờ trong mắt trong tim cô đều là bảo bảo. Thương Yến sờ mặt cô, vẻ mặt đứng đắn nói: "Nguyệt Nguyệt, bác sĩ nói bảo bảo cần nằm nghỉ ngơi, không thể luôn ôm bé."
"Thật sao?" Sắc mặt Kiều Nguyệt nghi ngờ.
"Ừ." Thần sắc Thương Yến không đổi, "Chúng ta phải nghe lời bác sĩ dặn dò. Nguyệt Nguyệt, em bây giờ cần quan tâm nhất là thân thể bản thân, chờ sau khi xuất viện thì lại ôm Manh Manh sau."
Thương Yến nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ, khàn giọng nói: "Thế anh thì sao? Nguyệt Nguyệt, chừng nào thì em ôm anh?"
Cô gái nhỏ chỉ nghĩ ôm con, giống như hoàn toàn quên mất anh.
"Anh nói cái gì vậy." Kiều Nguyệt nhẹ trừng anh một cái, không được tự nhiên nói: "Buổi tối em phải ôm anh ngủ mà."
Thương Yến trầm ngâm, "Buổi tối chỉ có mấy tiếng, kém nhiều thời gian buổi sáng em ôm Manh Manh."
"Nguyệt Nguyệt, như vậy không công bằng."
Kiều Nguyệt không tin được nhìn anh, thấy anh thần sắc nghiêm túc, cũng không phải đang nói đùa, sắc mặt cô ngày càng hồng, dỗi nói: "Sao anh lại như vậy chứ, loại chuyện này cũng so đo với Manh Manh."
"Sao lại không thể so?" Ngữ khí Thương Yến cực kì nghiêm túc phân tích, "Manh Manh là con gái, anh là chồng em, sau này Manh Manh gả cho người khác, còn anh sẽ bên em cả đời. Nguyệt Nguyệt, em nên càng thêm quan tâm anh mới đúng, vì anh là người cuối cùng cùng em qua cả đời, chứ không phải Manh Manh."
"Ừ, anh đây." Thương Yến nhìn mặt cô gái nhỏ, ánh mắt thâm thúy chuyên chú.
Anh đã thật lâu không ôm hôn cô gái nhỏ tử tế. Bây giờ con sinh ra rồi, anh rất nhanh là có thể lại hôn cô giống như trước đây.
Cô gái nhỏ còn đồng ý qua, sau này thử tư thế mới với anh, cái gì cũng nghe theo anh.
Ánh mắt Thương Yến càng thêm nóng rực.
Kiều Nguyệt bị anh nhìn đến thân thể mềm nhũn, hừ nói: "Tóm lại anh chính là không được so đo với Manh Manh."
"Nguyệt Nguyệt, em ..."
"Anh không được nói chuyện." Kiều Nguyệt trừng anh, "Em không muốn nghe anh lại nói hươu nói vượn, Manh Manh là con gái chúng ta, cả ngày anh đều suy nghĩ cái gì vậy?"
Thương Yến không muốn cãi nhau với cô gái nhỏ, anh thấp giọng dỗ cô: "Được, anh không so đo với Manh Manh. Nguyệt Nguyệt, sức lực em nhỏ, sau này anh ôm Manh Manh, lại ôm em, như vậy thì em có thể chơi với con."
Kiều Nguyệt buồn bực nói: "Anh không cần đi công ty sao?"