“Em còn nhớ sáng nay đến tìm anh là để làm gì không?”
“Nhớ chứ, em tới cảm ơn anh vì lần trước anh đã cứu em.” Cuối cùng cũng quay lại đúng chủ đề, tôi thành thật trả lời.
“Vậy em định cảm ơn thế nào?” Anh khoanh tay lại, ung dung hỏi.
“Em… em mời anh ăn sáng một tháng nhé?” Tôi do dự đưa ra đề nghị.
“Anh nhìn giống người thiếu con gái tặng bữa sáng lắm à?” Anh phản bác.
Ờ thì… đúng là không giống thật. Dù sao mỗi ngày đều có mấy cô gái chờ dưới ký túc xá mang đồ ăn sáng tới cho anh, mà anh thì thường ngủ nướng nên chẳng thèm để ý. Tôi thầm lẩm bẩm trong bụng.
“Hay là… em giúp anh làm bài tập một tháng? Em học chuyên ngành cũng khá ổn mà.” Tôi thử tiếp.
“Kinh Điềm.” Anh hơi bất đắc dĩ, gọi tên tôi với giọng trầm thấp, “Cho anh nhắc em một chút, lúc thi vào trường này, anh đỗ thủ khoa chuyên ngành đấy.”
“Ờ…” Quên mất, anh đúng là văn võ song toàn.
“Vậy anh nói đi, em nên cảm ơn thế nào?” Tôi thật sự bí quá, bèn đánh liều hỏi ngược lại.
Vừa dứt lời.
Toàn thân tôi bị Kỷ Kỳ dùng hai tay ôm ngang eo, bế bổng lên.
Anh đặt tôi lên bàn bida, tư thế bỗng thành tôi ở trên, anh ở dưới.
Tôi còn chưa kịp phản ứng—
Anh nâng mặt tôi lên.
Đặt xuống một nụ hôn—
Nóng bỏng, mãnh liệt, đến mức khiến người ta ngạt thở.
Tôi hoàn toàn không chống đỡ nổi.
Chỉ biết để mặc anh cướp lấy từng chút không khí trong tôi.
Một nụ hôn kết thúc.
Tôi mềm nhũn ngã vào lòng anh.
Tôi trừng mắt nhìn anh, nhưng chẳng có chút uy lực nào.
Anh bật cười, giọng khàn khàn: “Vừa rồi anh đã muốn làm vậy rồi, nhịn mãi.”
Hành động của anh khiến tôi choáng váng.
“Giả sử… anh nói muốn em lấy thân báo đáp, cảm ơn anh thì sao?” Anh tiếp lời.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng lấp lánh.
Người luôn kiêu ngạo, ngông nghênh ấy… sâu trong ánh mắt lại lộ ra một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Anh chăm chú nhìn tôi.
Tay vẫn siết chặt lấy eo tôi.
Tôi bỗng nhớ lại vẻ mặt sững sờ của anh khi bị tôi cưỡng hôn.
Cả khi anh đội mũ trùm lên đầu tôi, ra vẻ ngầu lòi.
Còn có lúc anh cuống cuồng ôm lấy tôi.
Và dáng vẻ tức giận vì bảo vệ tôi trước mặt Lục Sở Như.
Nhưng rồi tôi lại nhớ đến những lời đồn về anh: “Kỷ Kỳ vào trường tới giờ chẳng biết đã thay bao nhiêu người yêu.”
“Lắm cô sau khi chia tay còn chẳng thể quên nổi, cậu nghĩ xem, người vừa đẹp trai lại vừa có tiền như thế, chia tay rồi thì còn tìm được ai hơn?”
“Hơn nữa, tớ nghe nói, có lần anh ấy uống say từng tự nói người anh ấy thích nhất là mối tình đầu hồi cấp ba, mãi vẫn không quên được.”
Tôi thừa nhận mình bắt đầu sợ rồi.
Tôi không muốn trở thành một cô gái khác bị vẻ ngoài của anh thu hút.
Để rồi khi anh chán tôi, tôi vẫn còn vương vấn không buông.
Tôi nhảy xuống khỏi bàn bida, ngập ngừng mở lời: “Hiện tại em chưa muốn yêu ai cả.”
Động tác hút thuốc của Kỷ Kỳ khựng lại: “Là em chủ động tiếp cận anh trước.” Anh nhắc lại, giọng lạnh đi.
Tôi còn chưa kịp đáp lời, anh đã tiếp tục nói, giọng căng thẳng: “Ra là bấy lâu nay, em chỉ đang thả thính chơi bời hả?”
“Em không có…” Tôi vội lắc đầu.
“Lúc đó em chỉ… chỉ là muốn thoát khỏi Tô Sâm nhanh thôi…” Tôi càng nói càng rối, càng giải thích càng sai.
Nghe xong câu này, sắc mặt anh tối sầm.
“Em dùng anh làm bia đỡ đạn để đuổi người khác đi?”
“Tốt, tốt, tốt lắm.” Anh lặp lại mấy từ “tốt”, giận đến cực điểm.
“Em… em không cố ý, em thật sự không nghĩ xa đến vậy.” Tôi vội vàng giải thích, thấy dáng vẻ anh như sắp bỏ đi.
Tôi gấp đến mức giọng run run như muốn khóc.
Anh khựng bước. Nhưng vẫn không quay lại.
Chỉ để lại giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng tôi: “Từ nay đừng để anh nhìn thấy em nữa.”
Tôi đứng đó, nhìn bóng lưng anh càng lúc càng xa.
Không hiểu vì sao—
Khóe mắt tôi cay xè, nước mắt muốn trào ra.
12.
Sau khi quay lại trường.
Đúng lúc diễn ra Lễ hội Nghệ thuật thường niên của sinh viên.
Tôi từng học múa ba lê từ hồi tiểu học, nên bị cô cố vấn ép tham gia một tiết mục múa.
Hằng ngày luyện tập điên cuồng.
Trong phòng tập, tôi gặp lại Lục Sở Như.
Qua tấm gương, tôi thấy ánh mắt cô ta nhìn tôi đầy thù địch.
Tôi vờ như không thấy, tiếp tục buộc dây giày múa ba lê.
Cô ta mặc váy dài, múa tay áo lụa, cằm hất cao, dáng vẻ như người chiến thắng.
Chậm rãi bước đến trước mặt tôi.
Ngữ khí cao ngạo: “Cô có thể đừng ngày nào cũng bám lấy Tô Sâm nữa không? Bọn tôi đã là một đôi rồi đấy.”
Tôi? Bám lấy Tô Sâm á???
Bị gì vậy?
Tôi đã xóa sạch mọi liên lạc với Tô Sâm từ lâu rồi.
“Khi nào tôi bám lấy anh ta?” Tôi ngơ ngác.
Lục Sở Như mặt lạnh tanh, lấy từ túi ra một chiếc đồng hồ nam, hung hăng ném xuống đất.
Mặt kính vỡ tan thành từng mảnh.
"Chiếc đồng hồ này chẳng phải cô mới gửi cho anh ấy à?” Cô ta khoanh tay, mặt xinh đẹp đầy chán ghét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Kỷ Kỳ mà biết cô đi l.i.ế.m gót đàn ông khác thế này, cô nghĩ cô giữ nổi anh ta à?”
Tôi vẫn cố lục lại trong đầu xem mình có lúc nào gửi đồng hồ cho Tô Sâm không.
Nghe đến đây, tôi không nhịn nổi nữa.
Tôi lạnh giọng đáp: "Cô bị điên à? Ai nói với cô là tôi gửi? Đúng là tôi từng thích anh ta, từng thôi, giờ thì không nữa. Thế nên làm ơn đừng mang mấy chuyện rác rưởi của hai người ra làm phiền tôi!
Tôi dẫm mạnh lên cái đồng hồ. Ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Đến ngày biểu diễn—
Tiết mục của tôi bị đổi lịch, xếp vào thứ hai.
Tôi vội vàng chuẩn bị ở hậu trường, vừa kịp đi giày thì bị gọi ra sân khấu.
Có cảm giác nhói nhẹ dưới lòng bàn chân.
Tôi nghĩ chắc do mang giày chưa quen.
Nhưng đến khi vén váy lên, kiễng chân múa xoay vòng.
Tôi mới cảm nhận được cơn đau không bình thường.
Càng lúc càng buốt nhói, như đang nhảy múa trên đầu dao.
Ánh đèn sân khấu rọi thẳng vào mắt, đau đến mức nước mắt trực trào.
Tôi ngẩng đầu nhìn.
Hàng ghế đầu, ngay giữa.
Lục Sở Như ngồi dưới, ánh mắt lạnh như băng dán chặt lấy tôi.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Khóe môi cô ta nhếch lên, nụ cười đầy ác ý.
Tôi lập tức hiểu ra.
Giày của tôi – là do cô ta giở trò.
Chiếc váy múa trắng tinh, giày lụa hồng nhạt.
Bắt đầu thấm m.á.u đỏ từ ngón chân.
Đầu tôi nhức như muốn nổ tung.
Không chịu đựng nổi nữa, tôi gục ngã trên sân khấu.
Bên dưới khán giả vang lên tiếng xôn xao: "Cô ấy chảy m.á.u rồi kìa…”
Tôi được dìu xuống sân khấu.
Tiết mục kế tiếp chính là điệu múa cổ điển của Lục Sở Như.
Cô ta đi lướt qua tôi, cười đắc ý.
Tôi khập khiễng, mồ hôi lạnh làm lem cả lớp trang điểm.
Cô ta thì sáng rực dưới ánh đèn, tung chân uốn lưng, động tác mềm mại khiến khán giả vỗ tay rần rần.
Trong phòng nghỉ.
Tôi lột giày ra, tìm thấy mấy đầu kim nhỏ giấu kỹ bên trong lớp lót giày.
Nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không phát hiện được.
Cơn giận dâng trào.
Đúng lúc ấy, Lục Sở Như đẩy cửa bước vào.
Vẫn nụ cười đắc thắng trên mặt, tay ôm bó hoa chúc mừng.
Tôi không vòng vo: "Có phải cô nhét kim vào giày tôi không?”
"Tôi không hiểu cô đang nói gì đâu. Đừng vu oan cho người khác như thế chứ.” Cô ta vừa nói vừa nghịch tóc, làm ra vẻ vô tội.
Tôi không còn kiên nhẫn, lết chân đau bước đến trước mặt cô ta.
“Bốp!” – Tôi tát cô ta một cái rõ đau.
"Cô bị điên à?!” Lục Sở Như hét lên.
"Cái tát này là trả lại cô. Nếu còn dám giở trò sau lưng tôi lần nữa, tôi lập tức báo cảnh sát, cho người kiểm tra camera xem rốt cuộc là ai âm hiểm đến mức này.”
"Cô!!!” Cô ta ôm mặt, ánh mắt thoáng hoảng loạn.
"Cô cứ đợi đấy!” Nói rồi vội vã bỏ đi.
Tôi tự mình cầm máu, rồi lết từng bước đến phòng y tế.
Bên ngoài cửa, tôi bắt gặp Tô Sâm đang lo lắng đi đi lại lại.
Sau vụ hôm trước ở sân vận động,
Tô Sâm từng gửi cho tôi một tin nhắn rất dài, giải thích là lúc đó anh ta quá nóng giận, không nên khiến tôi bẽ mặt trước bao người.
Tôi đọc xong chỉ cười lạnh, tắt điện thoại, không đáp lại.
Giờ gặp lại, tôi định vờ như không thấy.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Tô Sâm nắm chặt vai tôi, cau mày đầy tức giận: "Cô đã làm gì với Sở Như?”
Tôi không ngờ Lục Sở Như tố cáo nhanh đến vậy.
"Liên quan gì đến anh?” Tôi lạnh mặt, hất tay anh ta ra.
"Cô ấy vừa gọi điện cho tôi, bảo bị thương, giờ đang ở trong kia.”
Tô Sâm nói như sắp khóc đến nơi, rõ ràng rất lo cho cô ta.
Ba năm quen biết, tôi chưa bao giờ thấy anh ta mất kiểm soát như thế.
"Có phải cô lại chửi cô ấy bám lấy tôi, rồi còn động tay động chân không?!”
Anh ta chẳng hỏi câu nào "có phải do cậu không" - Mà trực tiếp quy tội cho tôi.
"Cô ấy vừa khóc vừa nói chia tay tôi đấy!!! Tôi không hiểu tại sao cô lại thay đổi như thế… từ khi quen Kỷ Kỳ, cô không còn là cô nữa!”
Tôi bình tĩnh đáp: "Tô Sâm, cậu tận mắt thấy cô ta bị thương chưa?”
Anh ta sững người. Anh ta biết tôi từ trước đến nay luôn mạnh mẽ, chỉ khi chịu uất ức mới run giọng như thế.
Tô Sâm xoa mặt, hạ giọng: "Cô ấy không chịu gặp tôi, bảo là sợ.”
Dừng vài giây, anh ta thấp giọng: "Tiểu Điềm, tôi xin cô… đừng làm phiền cô ấy nữa, được không?
Cơ thể tôi lạnh buốt.
Tim đau đến mức toàn thân co rút.
"Vậy anh muốn tôi làm gì? Nếu tôi nói chính cô ta là người hại tôi trước, anh tin không?” Tôi nghẹn ngào hỏi.
"Sở Như sẽ không nói dối tôi.” Anh ta đáp chắc như đinh đóng cột.
Lời nói như con d.a.o đ.â.m vào tim, chặt đứt chút hy vọng cuối cùng của tôi.
Tôi cười chua chát, không giải thích nữa.
Chỉ hỏi: "Vậy anh muốn tôi làm gì?”
"Cô đi xin lỗi cô ấy được không? Tôi không muốn mất cô ấy…”
Anh ta như tìm thấy tia hy vọng, vội vàng gõ cửa định cho tôi vào xin lỗi.
Từ bên trong vang lên tiếng cười khe khẽ.
Là tiếng Lục Sở Như đang cười đắc ý.
Là kẻ chiến thắng trong cuộc chiến này.
Chỉ cần vài giọt nước mắt, cô ta đã khiến tôi thất bại thảm hại.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình là kẻ chẳng còn chút tự tôn nào trên đời này.